Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam - Chương 42




Tát Tư không khỏi buồn cười, suy nghĩ đến con Tuyết Mao Hống trước kia chưa hóa hình thường rắm thúi hò hét dựng cái đuôi to đầy lông lên đi tới đi lui, con mắt đều không nhìn người, nay nhìn lại người lãnh đạo bộ lạc càng ngày càng trầm tĩnh trước mắt, đột nhiên có một cảm giác tang thương khi nhìn đứa trẻ lớn lên.



Hắn xin lỗi ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng thu lại cảm thụ đến không đúng lúc này, tiến gần về phía bụng Lý Mộ Tư nhẹ nhàng xoa bóp, Lý Mộ Tư cũng không để ý, lực chú ý của cô còn ở tại câu "Lạc Nhĩ mang thai".



Trời ơi! Mặc dù đã sớm biết một chút, chuẩn bị tâm tư rồi, nhưng cho tới giờ khắc này, Lý Mộ Tư mới phát hiện chuẩn bị và sự thật không giống nhau.



Cô rơi lệ đầy mặt quay đầu đi, trước mắt vòng tới vòng lui đều là một câu nói như vậy: mang thai mang thai! Một người đàn ông, anh ta mang thai! Chuyện này. . . . Này rõ ràng là chuyện mà mấy chị em luôn mong muốn vào mấy năm trước, nhưng vì sao đột nhiên thực hiện được, mình lại cảm thấy quá tế nhị?



Nhớ năm đó, sau kgi chúng chị em gái vui sướng thảo luận rồi nhất trí cho rằng, làm người khó khăn, làm phụ nữ càng khó hơn! Chẳng những mỗi tháng phải tiếp nhận một lần phỏng vấn không hữu nghị từ dì cả, phải nhận lấy dấu ấn hợp cách xử nữ, còn phải phụ trách sanh con! Đau lắm! Thật là đau! Tại sao thoải mái là đàn ông, còn đau đớn lại do phụ nữ chịu? Cho nên, mọi người nhất trí cảm thấy, khi nào mà việc sinh con tính đến trên đầu đàn ông, thì mới miễn cưỡng công bằng.



Lý Mộ Tư không kềm chế được lòng hiếu kỳ của chính mình, rón rén đến gần Lạc Nhĩ, thấy người còn ngất, liền thử dò xét sờ sờ bụng hắn. Lý Mộ Tư thầm nghĩ, hí, nhớ ngày đó, mấy người từng người một, đều muốn sờ cúc hoa của tôi, tôi chỉ sờ sờ bụng, rất nhân từ nha!



Quả nhiên không ai ngăn cản cô, một giống đực còn hắc hắc he he cười cười, không ngừngquan sát cô, quan sát đến Lý Mộ Tư không kiềm hãm được thu hồi tay về: "Sao. . . . Sao thế?"



Tát Tư kìm thật lâu ở trên bụng cô, cũng không ra kết quả, nghi ngờ lắc đầu với Ma Da một cái, sau đó cười nói với Lý Mộ Tư: "Thế nào? Mộ Tư cũng muốn em bé à?"



Lý Mộ Tư: ". . . . . ." Má nó! Ai muốn hả ? ! Giống cái còn đỡ chút, giống đực vừa ra đời chính là hình thú, phải thành niên mới có thể hóa hình, cô. . . . Cô kiên cường hơn cũng chưa chuẩn bị tâm tư sinh ra một con thú! Vậy quá khiêu chiến hạn cuối của cô rồi !



Bên ngoài âm thanh của ưng đen ba móng nhỏ đi, vài người thú mạnh mẽ đã chạy ra cửa động, chuẩn bị quan sát tình trạng. Lý Mộ Tư thấy không khỏi lo lắng: "Lạc Nhĩ làm thế nào? Anh ta mang thai đó, làm sao di chuyển với mọi người?"



Ma Da cũng cau mày: "Ba ngày nay đích xác hơi khó khăn."



Lúc này Phí Lặc lao thẳng đến ôm Lạc Nhĩ vào trong ngực, nghe vậy cũng nhíu chân mày.



Lý Mộ Tư giơ tay: "Không bằng giống như lúc em tới đây, cột một tấm vải bố trước bụng, làm túi vải, bỏ Lạc Nhĩ vào?"





"Chỉ có như vậy."



Lý Mộ Tư lại giơ cao tay, Ma Da cười nhìn cô.



Lý Mộ Tư xin lỗi hỏi: "Chuyện này. . . . Tại sao là ba ngày?"



Người thú khác cũng hơi tò mò nhìn Lý Mộ Tư, nhưng Ma Da biết lai lịch của Lý Mộ Tư, mặc dù Lý Mộ Tư nói những lời đó đã vượt ra khỏi trí tưởng tượng của hắn, hắn cũng không hiểu rõ lắm, nhưng rốt cuộc biết Lý Mộ Tư thiếu hụt kiến thức với thế giới này, cho nên giải thích rất kiên nhẫn.




"Ừ, bởi vì lúc mới mang thai, giống cái sẽ hôn mê ba ngày, sau ba ngày hôn mê, nếu như thai nhi đủ mạnh, thì có thể còn sống sót, kết hợp tốt với cơ thể mẹ, khiến năng lực ở cơ thể mẹ tăng cường, sẽ không tùy tiện sảy thai, nếu như thai nhi yếu, sẽ tự động sảy thai, cho nên mới không cần lo lắng mang thai."



Lý Mộ Tư nghe, liền hiểu! Chính là giỏi thì thắng, thua thì loại! Phụ nữ mang thai cũng giống vậy, nhiều khi, cơ thể mẹ không khỏe mạnh, hoặc là cha hút thuốc uống rượu quá nhiều, cũng rất dễ dàng sảy thai. Chỉ là, người thú mang thai, thai nhi lại còn tăng cường năng lực của cơ thể mẹ, việc này quá mạnh mẽ rồi? Chẳng lẽ còn có thể trâu bò giống như các người thú?



Lý Mộ Tư sờ sờ bụng, đột nhiên cảm thấy. . . . Mang thai hình như cũng không tệ?



Phí Lặc nghe lời Ma Da nói, gương mặt thành thật đã bắt đầu lộ vẻ bất mãn: "Hừ, cậu có ý gì? Cái gì gọi là thai nhi yêu? Con trai của tôi, trừ cái đuôi ngắn hơn cậu, thì làm sao yếu được?"



Lý Mộ Tư vừa nghe, trừng mắt, lập tức giúp người thân không để ý người lạ, chỉ vào gương mặt thành thật nhưng tính tình giảo hoạt của Phí Lặc, chớp mắt bĩu môi làm khinh thường: "Ai nói? Nếu như con trai của anh là giống cái thì sao? Vậy tuyệt đối yếu hơn Ma Da nhiều lắm!"



Phí Lặc nghe liền thấy đúng nha! Nhưng nghĩ lại, lại gãi gãi đầu vui vẻ cười: "Giống cái tốt! Giống cái tốt! Yếu cũng được!"



Mấy người chung quanh lập tức đồng thời phát ra tiếng, hơn nữa biểu đạt sự ghen tỵ của bọn họ không che giấu chút nào.



"Cậu cứ thấy vui đi!"




"Đi chết đi! Lòng tham!"



"Đánh cậu ta! Cậu ta chính là muốn làm chúng ta thèm!"



Phí Lặc vừa nhìn, liền nóng nảy, ôm Lạc Nhĩ hôn mê cảnh giác nhìn chăm chú vào những người này: "Các cậu đợi lát nữa đi! Dám làm loạn tôi sẽ vỗ các cậu chết! Chớ thương tổn Lạc Nhĩ nhà tôi!"



Đám người thú lập tức đồng loạt phát ra tiếng hừ, nhưng xác thực không có một ai ra tay không cố kỵ chút nào giống lúc nãy.



Lúc này người thú trông cửa quay về nói, mấy đợt sau, số lượng ưng đen ba móng đã rất ít rồi. Ma Da lập tức hạ lệnh lên đường.



Mặc dù ưng đen ba móng là thú nguyên sinh ở chung, săn đuổi thường đi tập thể, nhưng không thể bảo đảm mỗi con đều canh đúng thời gian, nếu như vào lúc này không nắm chặt thời gian rời đi huyệt động, chỉ sợ một đám ưng đen khác sẽ tới, bọn họ vẫn chưa ra khỏi rừng thì ưng đen ba móng đã đuổi theo. Trước mắt chỉ còn lại mấy con tụt lại phía sau quanh quẩn ở đây, bọn họ chỉ cần lặng yên không tiếng động tiêu diệt hết bọn chúng là được, chuyện này đối với người thú mà nói cũng không khó.



Ma Da lập tức chia người thú thành hai đội ngũ, trong bộ lạc vốn có 34 giống đực, năm giống cái, nhưng sau đó lại chen ngang Tộc Thỏ có lực công kích yếu, Ma Da không chút suy nghĩ trực tiếp phủi họ vào đội ngũ giống cái. Trên đường di chuyển mùa mưa có một giống đực tử vong, nhưng sau đó Hoắc Khắc và Bảo La gia nhập, khiến tổng số người của bộ lạc hiện tại đạt tới 35 giống đực, mười một giống cái —— đáng tiếc năm người trong đó là giả, nếu không, tỷ lệ này, đám giống đực thật là hạnh phúc!



Ma Da hơi tiếc nuối, sau đó chọn ra một đội giống đực có lực phòng ngự xuất chúng hộ tống giống cái, mười ba người thú linh hoạt thì chuẩn bị đánh chết hai mươi con hắc ưng chậm chạp không chịu rời đi trên bầu trời.




Chuyện này thật ra thì có một chút khó khăn, ưng đen ba móng chẳng những có lực công kích vật lý mạnh, càng phiền toái là, tiếng kêu to của chúng có thể truyền ra mười dặm. Là sinh vật sống chung, nếu như để chúng nó phát ra tín hiệu báo mình gặp phải công kích, chỉ sợ căn bản không có biện pháp chạy trốn.



Hai mươi con ưng đen, nói cách khác, phần lớn người thú đồng thời phải ứng phó hai con, còn phải làm việc nhỏ tiếng, chuyện này thì khó.



Ma Da nằm ở cửa động nhìn qua bầu trời, suy tư chốc lát, nhớ lại tư liệu về nguyên sinh thú có được từ Tát Tư, lập tức cho mười hai người thú nhanh nhẹn còn lại khai báo một phen, các người thú cùng nhau gật đầu, tính phục tùng và tính kỷ luật đều tốt ngoài tưởng tượng, tốt đến Lý Mộ Tư thấy kỳ quái —— không phải nói dã thú càng mạnh mẽ thì càng thích đơn độc sao?



Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy mình đần: cho nên đây mới là sự khác nhau giữa người và dã thú?




Ma Da thừa dịp ưng đen lẩn quẩn rời xa huyệt động liền dẫn dắt người thú nhanh chóng từ cửa động tung người nhảy ra, bắt đầu chạy tứ tán, ưng đen trên bầu trời quả nhiên phát hiện tình huống bên này, hú một tiếng liền vây tới —— cũng không phải ưng đen ba móng thích săn đuổi người thú, mà là các người thú phách lối lại làm dáng chạy vòng quanh vị trí này thật sự không có để các loại động vật ăn thịt hung ác ở trong mắt. Khiêu khích như vậy, ưng đen ba móng thật sự là không chịu được, lập tức cọ xát móng vuốt hí lên bay qua.



Đội một không hổ là người thú nhanh nhẹn, chạy lách như thế, còn có cơ hội quay đầu lại đùa giỡn rống một tiếng, làm cho mấy con ưng đen hơi dè đặt cũng phát cáu, mấy con ưng đen ba móng không có theo tới cũng giận dữ mà đến, các người thú rời khỏi rồi lại xun xoe chạy ra, hoàn toàn không có dừng lại bước chân của họ, bởi vì bọn họ đều hiểu, tiếng kêu trước mắt chỉ là phản ứng bình thường khi ưng đen ba móng phát hiện thức ăn, tuyệt không phải báo động. Mà những người thú phòng thủ khác thì nhân cơ hội này mang theo giống cái lén lén lút lút rời đi từ huyệt động.



Bọn Ma Da mặc dù đang nhanh chóng trốn, nhưng ưng đen ba móng dầu gì cũng có hai cánh, tốc độ rất mau, đáng tiếc, súc sinh chính là súc sinh, bình thường các người thú săn thú nhiều rồi, kinh nghiệm phong phú, gần đây trong bộ lạc lại có thêm con chim lửa Hoắc Khắc, càng hiểu rõ hơn về chiến đấu trên không, cho nên vô cùng rõ ràng, phàm là chủng tộc mang cánh, nếu muốn công kích con mồi trên mặt đất, động tác ở cánh luôn biến hóa một cái, chỉ cần nắm chắc lúc đó, tránh ra cũng không khó khăn, chỉ khó khăn ở chỗ. . . làm sao mới có thể đồng thời tiêu diệt hết hai con?



Phàm là người thú nhận được nhiệm vụ một chọi hai đều vừa chạy vừa làm dáng, vừa tự hỏi vấn đề này.



Lúc này, rất dễ dàng nhìn ra phong cách chiến đấu khác nhau của mỗi người thú.



Ma Da gầm thét khiêu khích hai con ưng đen xong, thông qua từng vòng chạy dần dần nắm chặt tần suất công kích của hai con ưng đen. Có lẽ là do quan hệ thân thiết, hai con ưng đen này lại còn chơi phối hợp, liên tục công kích về phía Ma Da, khi một con lao xuống trước, Ma Da luôn tránh qua bên phải, dù bị quẹt trúng một cái cũng không thay đổi hành động này. Sự phối hợp công kích của hai con ưng đen rất nhanh liền khiến hắn luyện ra phản xạ có điều kiện, sau khi một con lao xuống trước, một con khác lập tức lao về phía bên phải.



Ma Da vừa thấy thế, lúc một con ưng đen lao xuống trước, đột nhiên lách qua trái, sau đó nhảy mạnh ra, nhân khoảnh khắc con đó lao xuống, tốc độ giảm đi liền hung hăng giẫm trên đầu con ưng đen đó, cơ hồ giẫm đầu con ưng đen đó vào trong cát đá, Tuyết Mao Hống khổng lồ lại mượn lực nhảy lên, mạnh mẽ đánh về phía con ưng đen thứ hai theo sát tới, móng nhọn vung lên, phách về phía cổ của đối phương, sau đó cắn một cái, con ưng đen thứ hai lập tức ô ô một tiếng mất đi sinh mạng, mà Ma Da thì nhanh chóng phản kích con ưng đen đầu tiên mới bị hắn đạp choáng đầu hoa mắt. Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành.



Khóe môi Ma Da dính vết máu và lông chim, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy chiến đấu thoải mái nhất là Ốc Mỗ, hơi sững sờ xong không khỏi buồn cười.



Đúng rồi, Ốc Mỗ vung cái đuôi bò cạp dài năm sáu mét này, phạm vi bắn giết mạnh hơn hắn nhiều, khi lao xuống lần nữa thì tốc độ cất cánh chậm hơn nhiều, tự nhiên không cần thận trọng dẫn dụ tần suất công kích của ưng đen giống như hắn.



Các người thú rất nhanh kết thúc chiến đấu, có hai người thú bị thương, một con trong đó là Ma Da, nhưng hết cách rồi, nếu muốn ưng đen không có biện pháp phát ra âm thanh cảnh giới, thì hắn nhất định phải dẫn dụ tần số công kích của ưng đen theo hắn, làm mồi là phải bị thương.



Người thú bị thương khác có chút không cam lòng cắn loạn thi thể của ưng đen một hồi lâu, Ma Da nhìn mà lắc đầu —— người thú này chính là một trong các con bị Lý Mộ Tư thôi hóa, tuổi còn hơi nhỏ, tính tình tương đối không ổn định.



Ma Da quát hắn, các người thú nhanh chóng chia sẻ thi thể hai con ưng đen bổ sung thể lực, lập tức kéo thi thể những con ưng đen còn lại nhanh chóng đuổi theo đội ngũ.