Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 258




Cửa mở ra, mọi người vội vàng nhìn vào bên trong, Cừu mẹ càng muốn đi nhanh thêm mấy bước vọt tới.

Một người bác sĩ trung niên đi ra, "Ai là người thân của Cừu Trạch Hạo?"

"Tôi." Cừu ba đỡ Cừu mẹ, nhìn về phía bác sĩ, "Nó thế nào rồi?"

Bác sĩ nhìn bà một cái, "Làm phiền hai người đi vào nhanh một chút."

Hai người lập tức dừng lại, chỉ sợ tình huống thật tệ.

Lúc Cừu Trạch Hạo được đưa đến bệnh viện, não bộ bị thương nặng, lúc đi vào phòng cấp cứu thì hô hấp đã ngừng lại, sau khi trải qua sự cấp cứu toàn lực của các bác sĩ vẫn không mấy khởi sắc, bệnh viện đã gửi giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, hơn nữa cũng đã thông báo rất rõ ràng rằng cho dù có cứu được, thì cũng rất có thể sẽ là người sống đời sống thực vật.

Nguyên nhân gây ra tai nạn là do Cừu Trạch Hạo quay đầu xe lại gặp phải một chiếc xe tải đi ngược chiều đang lao tới mà đâm vào hàng rào chắn, thật may là không còn ai khác bị thương vong. Dĩ nhiên, sự cố lần này toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về Cừu Trạch Hạo.

"Trạch Hạo đã lái xe mấy năm nay đều rất tốt, sao có thể xuất hiện loại sai lầm này chứ?" Cừu mẹ không thể hiểu khóc nói.

Cô chột dạ cúi đầu thật thấp, xem ra chuyện này thật sự có liên quan tới cô, chỉ là không nghĩ tới sẽ gây ra ảnh hưởng lớn như vậy đối với anh.

Cô rất muốn hướng bọn họ nói lời xin lỗi, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới cô, đáng tiếc cô không có dũng khí lớn như vậy, cô sợ sau khi mình nói ra sẽ làm cho bọn họ càng thêm thương tâm.

Cô và mẹ ở lại với cha mẹ Cừu Trạch Hạo cả đêm, rốt cuộc, anh cũng được đẩy ra ngoài, đưa vào một phòng bệnh đặc biệt, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

"Tôi đi mua cho hai người một ít đồ ăn đi, dù thế nào cũng không thể gục ngã vào lúc này được, phải cẩn thận chăm sóc tốt thân thể của mình, nếu không đến lúc đó làm sao có thể chăm sóc cho Trạch Hạo?" Mẹ cô trấn an Cừu mẹ mấy câu, liền đi ra ngoài mua đồ ăn.

"Tô tô, cháu sang đây ngồi." Cừu mẹ tránh Cừu ba, một mình gọi cô tới, "Đêm hôm đó cháu nói gì với Trạch Hạo?"

Trong lời nói không có chút trách cứ nào, chỉ ân cần hỏi mà thôi.

Cô áy náy cúi đầu thật thấp, thì ra là bà cũng biết. Thật ra thì người bình thường ai cũng có thể đoán được.

"Cháu không có nói gì, chỉ là...... Cự tuyệt lời mời của anh ấy.”

Cừu mẹ khổ sở cười một tiếng, "Là chúng tôi chăm sóc nó quá mức chu đáo rồi, cái gì cũng giúp nó trải đường cẩn thận trước, để cho nó bước đi quá mức bình thản, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng sẽ chú ý. Tô Tô, cháu đừng quá để ý."

Lỗ mũi đột nhiên đau xót, trong mắt cô lại tràn đầy nước mắt. Sau khi xảy ra chuyện như vậy, mà việc đầu tiên bà nghĩ tới là sự tự trách, chẳng những không có trách cứ cô không phải, ngược lại lại trấn an cô, sợ cô quá mức đau lòng. Như vậy làm cô thật không đất dung thân, cô nên nói lời xin lỗi trước, cô không nên sợ hãi.

"Dì, thật xin lỗi, cháu......"

"Không phải lỗi của cháu, chúng tôi cái gì cũng giúp nó an bài trước, nhưng chuyện tình cảm lại không thể an bài được, cũng nên để cho nó tự học một chút."

Trong lòng cô rất khó chịu, "Bác không trách cháu sao?"

"Bác tin rằng cháu không cố ý."

Tin tưởng, sự tin tưởng lại có thể xây dựng chỉ bằng hai lần gặp mặt sao, cô nghĩ mình hình như đã hiểu ra cái gì.

Nhất thời đầu óc một hồi choáng váng, trước mắt chỉ cảm thấy tối sầm.

Làm sao? Rốt cuộc là làm sao? Cô rõ ràng nghe được tiếng hô hấp của mình, càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, cô cố gắng hết sức để hô hấp, nhưng nơi này là đâu?

Một hồi bạch quang chói mắt thu hút tầm mắt của cô, trong lòng cô có chút kích động, là cô đã trở về rồi sao?

"Sao ngươi lại trở lại rồi?" Vẫn là người nam tử mặc áo trắng, âm thanh vẫn dễ nghe như vậy, chỉ là bên trong xen lẫn ý không thể tin được.

Cô đã trở về, cô thật sự đã trở lại.

"Ngươi lừa ta." Cô tức giận nhìn về phía anh ta.

Đúng, anh ta đã lừa cô, anh ta để cho cô xem mấy cái hình ảnh kia căn bản cũng không phải là những ý nghĩ trong lòng Tu Hồng Miễn, nếu như anh thật sự là cái loại người hung hiểm như vậy, làm sao có thể vì cô mà xông vào cướp giới? Đó không phải là thật, vậy những chuyện vừa xảy ra cũng là giả đi.

Anh ta cười cười, "Nếu như không phải là trong tâm đã có sắn sự hiểu lầm, thì làm sao ta có thể gạt được ngươi?"