Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 245




Nàng bắt đầu sải bước đi, vốn dĩ đã bị sợ đến mức hai tay nắm chặt lấy nhau, nhưng giờ đây nàng phải không ngừng quờ quạng tìm phương hướng.

Tiếng đánh nhau vẫn không ngừng bám riết theo từng bước chân của nàng, nhưng càng ngày có vẻ càng gần hơn.

Nàng đi tới đó, thật sự đã tới.

Không biết bọn họ đang làm những cái gì nhưng tuyệt không làm nàng tổn thương, nàng cũng không biết tại sao bọn họ không phát hiện ra nàng, rõ ràng nàng nghe thấy thứ âm thanh kia ngay tại bên tai mình.

Ngón tay nàng đột nhiên chạm vào thứ gì đó, nàng mò mẫm một hồi, phát hiện đó là một cánh cửa.

Trên cửa không chạm khắc thứ gì cả, thế cảm giác trên tay giúp nàng nhận biết được, cánh cửa này có gì đó không bình thường.

Từng hồi lạnh lẽo ùa tới làm nàng tỉnh táo hơn, có phải sau khi đi vào, thì sẽ tìm được đường ra khỏi đây?

Nàng mò mẫm nửa ngày, nhưng không thấy chốt cửa.

Nàng thử đẩy về phía trước, những không có phản ứng gì.

Chẳng lẽ là có cái nút điều khiển nào đó?

Nàng thử rất nhiều phương pháp, nhưng cánh cửa vẫn bất động.

Nàng nghĩ bỏ qua việc tự mình mở.

Do dự liên tục, cuối cùng nàng gõ cửa.

Nếu như phía bên này cánh cửa không có chốt, thì hẳn là phía bên kia rồi.

"Ai vậy?" Một tiếng nói già nua truyền đến.

Trong lòng nàng vừa động, quả nhiên có người!

"Bà bà, thật ngại quá khi đã quấy rầy, ta có chuyện cần đi qua cánh cửa này, bà có thể giúp ta mở ra một chút không?"

"Ồn ào ~" cửa mở ra, nàng nghe âm thanh cửa mở ra hình cánh cửa này đã lâu lắm rồi không được mở ra.

Nàng hướng về phía người ở bên trong cười cười, "Cám ơn bà bà."

Lão nhân kia sửng sốt nửa ngày, mới nói, "Đến đây đi, chỗ của ngươi quá chen chúc."

Toàn thân nàng nổi một tầng da gà, chen chúc? Không phải là không có ai sao?

Nàng mò mẫm đi tới.

"Có muốn uống một ly trà không?" Bà bà nói xong, tựa hồ đang thay nàng châm trà.

"Không cần, cám ơn. Ta muốn hỏi một chút, phía trước còn có đường không? Mắt của ta không nhìn thấy." Nếu như còn nữa, thì nàng phải lập tức tiếp tục đi về phía trước.

"Ha ha, không trách được......" Bà bà đột nhiên bật cười.

"Không trách được cái gì?" Nàng cảm giác vị bà bà có chút quỷ dị.

"Không một ai khi thấy được bộ dáng của ta, còn dám tiến vào. Thì ra là không nhìn thấy......" Một câu cuối cùng này, gần như là lẩm bẩm một mình.

Nàng chỉ cảm thấy sau lưng một hồi lạnh lẽo, vị bà bà này là ai?

"Trước mặt đương nhiên là có đường, nhưng ~ ngươi trước uống chén nước đã, nghe ta kể một chút chuyện xưa thôi." Tiếng bà bà trong trẻo, lại mang theo sự hưng phấn không che dấu được.

"Cám ơn bà bà, nhưng ta còn có chuyện rất quan trọng, sẽ không quấy rầy nữa." Nói xong nàng sải bước đi về phía trước, bà lão này thật sự làm cho người ta sợ hãi.

"Ngươi làm phiền ta bắt ta mở cửa cho ngươi, chẳng lẽ ngươi định cứ đi như vậy?" Tiếng bà bà đột nhiên trở nên sắc lạnh.

"Ngươi nghĩ như thế nào?" Thanh âm của nàng cũng lạnh băng một mảnh.

"Ha ha, nữ nhân này quả thật là một nhân vật lợi hại, bà bà không có ý tứ gì khác, chỉ muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa." Âm thanh của bà đột nhiên hạ thấp, nhẹ nhàng mang theo ý cười, tràn đầy âm trầm.

Chỉ là muốn kể chuyện xưa sao? Chỉ sợ không đơn giản như vậy.

"Ngươi biết tại sao ta đến đây không?" Nàng đè nén sự sợ hãi trong lòng, hiện tại nếu nàng để lộ ra một chút sợ hãi, thì sợ rằng sẽ càng khó để rời đi.

"Biết." Tiếng cười của bà bà càng thêm đậm, "Ngươi và Minh vương ước hẹn cùng nhau đi qua ‘ cướp giới ’, ai mà không biết chứ?"

Minh vương? Nàng phản ứng một cái mới nhớ tới Tu Hồng Miễn là ông trùm giấu mặt của Minh giáo, cho nên nàng cho rằng bọn họ sẽ gọi Tu Hồng Miễn là Giáo chủ, không ngờ bọn họ lại gọi là Minh vương.

Nói như vậy, nơi này chính là trụ sở bí mật của Minh giáo? Thế nhưng cái bà bà này dù có cảm giác thế nào thì cũng không giống một giáo đồ.

"‘Cướp giới ’ là cái gì? Những binh lính vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

"Trước tiên ngươi phải nghe ta kể xong chuyện xưa, rồi sau đó ta lại từ từ trả lời ngươi."

Nàng cảm nhận được ánh mắt chăm chú của bà lão, trong lòng nàng có chút hoảng sợ.

"Ngồi chỗ này" Bà bà dẫn nàng đi tới cạnh một băng ghế.

Chân nàng lại không cẩn thận đá phải bà bà, nàng chấn động toàn thân, "Thật xin lỗi."

"Ha ha, không sao, uống trà đi."

"Không cần, bà bà, ta đã đồng ý với Tu, phải đi về phía trước, không thể dừng lại."

"Ha ha, yên tâm đi, sau khi ngươi vào cánh cửa này, một ngày bên trong này tương đương với một khắc phía ngoài, ngươi có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, bây giờ thì nghe ta kể chuyện xưa thôi."

"Không được, ngươi phải trả lời ta trước, sau đó ta mới nghe ngươi nói." Nàng có chút kích động.

Bà bà nổi giận, "Ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

"Bà bà, ta là một người mù làm sao có thể đối nghịch với người đây? Ta chỉ là sợ chờ người kể xong chuyện xưa, ta sẽ quên mất vấn đề mình muốn hỏi. Người trả lời ra trước, ta một người luôn tuân thủ lời hứa, tuyệt đối sẽ nghe người kể chuyện xưa, người yên tâm."

Bà bà hình như bị lời nói của nàng làm cho lay động, cũng có lẽ bà ta biết nàng không thể trốn thoát được ra khỏi nơi này, nên mới sâu kín mở miệng nói, "Nơi này chính là cướp giới, từ khi ngươi vào cửa, ngươi chỉ có tiến lên, mà không thể quay về chỗ cũ. Thứ âm thanh mà trước đó ngươi nghe được, là những âm thanh lúc Chiến Hồn luyện binh, khi bọn họ còn sống ai nấy đều là những anh hùng dũng mãnh thiện chiến."

Khi còn sống? Nàng lại hít một hơi khí lạnh.