Nó giúp nàng cầm máu sao? Thứ tạo ra màu xanh lá trên người nó, là thảo dược sao?
Ngoan ngoãn mặc cho động tác của A Hu, nàng đột nhiên phát hiện mình bây giờ nàng giống như là bảo vật của nó.
A Hu xoa bóp càng ngày càng dùng sức, làm cả người nàng cũng có khuynh hướng bị đẩy đi một chút.
Một tay nàng bám chặt lấy vách tường, dùng sức duỗi thẳng chân, để phối hợp với A Hu tốt hơn.
Trong khoảng thời gian pha một ấm trà, A Hu từ từ dừng lại, cẩn thận nhìn chằm chằm lòng bàn chân của nàng, nhìn thật lâu.
"Ô ô ~~" nó hướng nàng kêu lên một tiếng, cười đến là rực rỡ.
Trên trán nàng túa ra mồ hôi lạnh, nhưng nàng cũng cười với nó.
Khi đinh bản trên hai chân được rút hết ra, nàng lại nghĩ đến một vấn đề, lại đột nhiên có chút không nhịn được mà run rẩy.
Nàng có chút khẩn trương, không phải là não nàng bị hỏng rồi chứ? Nếu để cho Tu biết còn không giết chết nàng đi?
Tay run run, đem chăn đắp lên trên người, trong lòng nàng đang mong đợi bọn họ có thể đánh lâu một chút.
Cửa bị đẩy ra, tâm nàng trong nháy mắt trầm xuống.
"Ngủ?" Giọng của Tu Hồng Miễn có chút kỳ quái, từ khi đến đây, mấy ngày nay nàng đều không ngủ trưa.
"Ư…. a......" hơi nghiêng đầu một chút, đầu nàng đã bắt đầu đần độn rồi.
Tu Hồng Miễn hình như đã nhận ra có cái gì không đúng, "Ngươi làm sao vậy?"
"Không làm sao, không làm sao, ha ha......" Nàng không muốn quay mặt ra nhìn hăn, lòng càng khẩn trương, thân thể càng run càng lợi hại.
"Dung nhi?" Tu Hồng Miễn vừa muốn tới đây, một cước đá phải đinh bản trên đất, trong nháy mắt không có động tĩnh.
Nàng bị sợ đến ngu nằm yên trong chăn, nếu Tu biết nàng tự mình nhổ đinh bản ra, không biết sẽ xử lý nàng như thế nào đây.....
Đang suy nghĩ, Tu Hồng Miễn một tay xốc chăn của nàng lên, thấy thân thể nàng run lẩy bẩy, trầm giọng hỏi, "Chính ngươi rút?"
Nàng muốn gật đầu, nhưng cuối cùng đầu lại trở thành càng không ngừng đung đưa.
Tu Hồng Miễn chau mày, "Ngươi không cần trẫm đồng ý đã tự tiện....." Trong lời nói đều là tức giận.
Lời này nàng liền không thích nghe, chân là của nàng, tại sao phải cần hắn đồng ý chứ!
Nàng tức giận quay đầu, "& %*#a......"
Ủ rũ ngậm miệng lại, chính nàng cũng nghe không rõ mình đang nói cái gì.
Trong lúc vô tình nàng thấy Thiện Xá đang đứng một bên kìm nén đến khó chịu, vẻ mặt nàng càng thêm ủy khuất đem mặt quay lại, nàng biết bây giờ khẳng định trông nàng khó coi chết đi được.
Tu Hồng Miễn đem mặt nàng quay lại, mặt nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ đang nhìn vào vấn đề nàng vừa mới gây ra.
Nàng cảm động nhìn Tu, nét mặt của hắn bây giờ nghiêm túc tới cỡ nào cơ chứ. Lòng của nàng bùm bùm nhảy không ngừng, hiện tại nàng cũng xấu thành như vậy rồi, hắn là một Hoàng đế nhưng không hề cảm thấy chán ghét!
Nét mặt của nàng có chút kích động, vốn dĩ Tu Hồng Miễn đang chuyên chú liếc nàng một cái, "Cũng xấu xí thành ra như vậy rồi, không biết ngươi vẫn còn hưng phấn cái gì."
Lòng của nàng như từ trên tầng năm trong nháy mắt rơi phịch xuống mặt đất, hơn nữa còn rơi trên cái bàn đinh kia........ Được gọi là bi thương mà!!
A Hu từ nãy đến giờ không thấy bóng dáng, bỗng nhiên lại hào hứng nhảy lại.
Nhìn thấy Tu Hồng Miễn, động tác của nó liền dừng lại.
Ngay sau đó nó vừa nhe răng vừa nhảy lên trên giường, bắt đầu cọ chân của nàng.
Sự lạnh lẽo lần nữa đánh tới, nàng cảm giác thân thể mình thư thái hơn rất nhiều.
Thiện Xá đi tới, nhìn A Hu một thân xanh lá, "Nó đi vì ngươi mà đi hái thuốc?!"
Nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, lần này nàng quyết tâm bảo vệ A Hu.
Thiện Xá hình như không thể tin vào mắt của chính mình nữa, hồi lâu, hắn nói với nàng, "Hồ ly đối với sự sạch sẽ của bản thân nó ngang với sự tôn nghiêm của nhân loại chúng ta. Có thể để cho một linh hồ như nó vì ngươi hái thuốc, thật ra khó khăn ngang với việc để cho vua một nước phải quỳ xuống trước một kẻ ăn xin."