Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 193




Nàng đột nhiên trở về, làm cho cả Hạ Hách Na phủ trên dưới có chút ứng phó không kịp.

Thậm chí trước đó cũng không thông báo một tiếng, lần này Tu Hồng Miễn đã để cho nàng trở lại, thật sự hết sức cổ quái, nàng rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì.

Đại ca đã đi biên quan, Tứ ca lại dẫn Tam ca đi chơi rồi, trong nhà chỉ có cha mẹ cùng Nhị tỷ.

Thái độ bây giờ của mẫu thân đối với phụ thân đã tốt hơn rất nhiều, làm cho phụ thân mừng rỡ không ngậm miệng được.

Dùng xong bữa, nàng cùng Nhị tỷ đi tới khuê phòng của tỷ ấy.

"Nhị tỷ, quyển sách lúc trước mang đến đâu rồi?"

Lúc trước nàng vẫn luôn cho rằng phụ thân biết trên người nàng có đồ, nên vì an toàn, nàng liền đem toàn bộ mang theo trở lại. Nhưng khi nhìn thấy phụ thân hình như cũng không biết chuyện này, sau lại cùng Nhị tỷ nói chuyện, nàng quyết định đem quyển sách đó cất tại đây, dù sao nơi này so với Hoàng cung an toàn hơn nhiều.

"Chờ một chút." Nhị tỷ đi tới bên cạnh giá sách của nàng, từ bên trong rút ra một sách.

"Chỗ này của ta không thể so với Hoàng cung, nên tất nhiên sẽ không có ai tới đây lật tìm lung tung." Nhị tỷ hình như biết nàng sẽ cảm thấy kỳ quái khi nàng ấy thế nào lại đem đồ để tùy ý như thế, liền giải thích.

Nàng cười cười, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, nàng biết rõ Nhị tỷ đã có tính toán, "Chỉ cần là để ở chỗ Nhị tỷ, ta liền yên tâm."

Nhị tỷ đem sách đưa cho nàng, "Không cần phải nói, này cho ngươi."

Nàng cười hắc hắc, "Nhị tỷ đã xem chưa?"

Nàng ấy lắc đầu một cái, "Biết nhiều quá, đối với mình không có chỗ tốt."

Nàng thật bội phục nàng ấy, đạo lý này thật ra thì người người đều hiểu, nhưng rất nhiều người chính là không quản được lòng hiếu kỳ của mình, tỷ như nàng, cho nên nàng mới đáng đời bị nhiều phiền phức như vậy.

"Ta muốn xem a~~ Nhị tỷ nếu là không nhịn được, có thể tới nhìn lén, hì hì."

Nàng ấy cười khẽ gật đầu với nàng, "Ta có thể đi thêu khăn của ta."

Đem sách mở ra, lấy chén nước bên cạnh thấm ướt.

Nàng tò mò liếc Nhị tỷ đang ở bên, tỷ ấy thật chuyên tâm thêu, hoàn toàn không có một chút ý muốn nhìn trộm.

Quả nhiên là người trung thực a ~~

Nàng ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, nếu là nàng, nhất định khi kiếm được một quyển sách như thế thì sẽ dùng tất cả biện pháp để nhìn lén......

Nhẹ nhàng mở quyển sách ra, trên bìa viết hai cái chữ rất to.

"Bút ký".

Ánh mắt nàng sáng lên, chẳng lẽ là **??!?!

Nhưng sau khi mở sách ra, thì cái ý nghĩ này của nàng thực sự thất bại, nó thật sự chỉ là bút ký mà thôi.

Sách không có ghi chép thời gian, nhưng nàng có thể từ nội dung bên trên đại khái hiểu rõ khoảng thời gian mà Hạ Hách Na Phù Dung viết quyển này.

Bút pháp hoa mỹ, làm cho nàng xem mà nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng mà nàng vẫn là có thể thấy được chữ viết hơi ngoáy ngó, có thể thấy được trạng thái lúc ghi chép tương đối vội vàng.

Một tờ đại biểu cho một ngày, cũng không phải là mỗi ngày đều ghi chép, cho nên nàng xem có chút cố hết sức.

Phụ thân nói ý của Thái hậu, mẫu thân cực lực phản đối, người sợ Lệ tỷ trả thù ta. Hôm qua vào cung ra mắt Thái hậu, nói chuyện một hồi thật là thân thiện. Trên đường đi gặp tỷ tỷ và hoàng thượng, nàng đến nay vẫn như cũ ghi hận trong lòng. Ta lại quyết tâm gả vào Hoàng cung, chỉ vì mới gặp gỡ với Hoàng thượng, này chẳng lẽ là ý trời?

Mẫu thân không yên lòng, nói ta không thông tuệ như tỷ tỷ. Trong lòng người rất khổ sở, không chịu được bức bách. Phụ thân làm chủ, đề nghị với Hoàng thượng. Được chuyện.

Ngày Đại Hỉ, ngồi một mình trong căn phòng đầy nến đỏ, cô độc cả đêm.

Trong lòng biết tỷ tỷ cố ý lưu lại Hoàng thượng, khóc, sợ tranh cùng tỷ tỷ, chỉ đành phải nói với Hoàng thượng. Tỷ tỷ ngôn ngữ lúc nào cũng khó chịu, khóc lóc.

Sau đó thường thường mỗi lần gặp Hoàng thượng, đều bị tỷ tỷ ngăn trở, đành nói cho Thái hậu biết, chủ trì công đạo, vui mừng.