Ta nghe thấy vậy liền la lên. “Đây là ý của Hoàng thượng, vậy chẳng phải là sai lầm của ngài sao?”
Cảnh Nhân đứng một bên nghe được cảm thấy lạnh cả sống lưng, Dư phi nương nương đúng là quá lớn mật rồi, làm sao có thể nói đây là sai lầm của hoàng thượng, nếu chọc cho hoàng thượng tức giận, chỉ sợ hắn cũng bị vạ lây. “Xin Hoàng thượng thứ tội, đều là lỗi của nô tài, nô tài làm việc không đến nơi đến chốn, xin hoàng thượng trách phạt.”
Lúc này ta mới chợt hiểu, Hoàng đế không bao giờ sai, mặc dù có sai cũng vẫn là đúng. Trong lòng âm thầm thở dài, ta lập tức nở một nụ cười nịnh nọt. “Hoàng thượng, chuyện này nô tì cũng có lỗi, xin hoàng thượng trách phạt.”
Tu Hồng Miễn thấy Cảnh Nhân xin phạt, vốn cũng muốn tha cho hắn, dù sao chuyện này cũng là trách nhiệm của bọn họ, bây giờ nàng lại cầu xin phạt, chẳng lẽ vì biết trách lầm hắn? “Không biết ái phi mắc lỗi gì?”
“Ai, ngài không cần phải biết, dù sao đó cũng là sai lầm của ta.”
Thấy sắc mặt Tu Hồng Miễn khó coi, ta vội vàng sửa lại. “Nô tì sai lầm rồi, nô tì không nên nói hoàng thượng đã sai.”
Tu Hồng Miễn hài lòng gật đầu, Cảnh Nhân đứng bên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Dư phi này thật có bản lĩnh chọc hoàng thượng tức giận.
Hiện tại ta đầy một bụng tức, rõ ràng là hắn không đúng, mà mình lại phải nhận phần sai, làm Hoàng đế thì rất giỏi à? Trên phương diện trồng hoa còn không bằng cả một gã trồng hoa!
“Lần này thật là mất hứng, hồi cung.” Thấy tâm trạng Tu Hồng Miễn không được tốt lắm, Cảnh Nhân lập tức khẩn trương.
Phải về cung thật sao? Ta còn chưa được chơi mà.”Không phải ở đây tương đối gần chợ sao? Không bằng chúng ta đi dạo một chút?” Khuôn mặt ta tràn đầy mong đợi nhìn Tu Hồng Miễn.
Cảnh Nhân cười khẽ, vì để nàng vui vẻ, hoàng thượng đã phái tất cả ám vệ đi tìm kiếm hoa phù dung, cũng đã hạ mình tới đây ngắm hoa, đối với nàng đó đã là sủng ái lớn nhất, làm sao còn có thể đi dạo chợ.
Tu Hồng Miễn xoay người đi tới xe ngựa. “Cảnh Nhân, đi đến khu chợ gần đây nhất.”
Chợ ở đây tuy không lớn, nhưng lại vô cùng náo nhiệt, ta đã sớm không nhẫn nại được. “Hoàng thượng, chúng ta xuống xe đi, ở trên xe ngựa chỉ có thể nhìn thôi.”
Tu Hồng Miễn cười như không cười nhìn ta. “Hoàng thượng?”
Ta chợt hiểu. “Á...... Hồng, Hồng Miễn.” Tại sao gọi kiểu gì cũng cảm thấy buồn nôn.
Tu Hồng Miễn làm như nhìn thấu sự không vui của ta. “Gọi tên của trẫm khiến ngươi không thoải mái sao?”
“Không có, không có ~ ta... ta chẳng qua cảm thấy có chút khó chịu. A, không bằng gọi người là Tu đi! Tu, nghe rất êm tai.”
Thấy Tu Hồng Miễn không phản đối, ta liền nở một nụ cười lấy lòng. “Tu, chúng ta xuống đi dạo thôi.”
“Đỡ trẫm.” Nói xong, Tu Hồng Miễn đưa tay ra.
Khóe miệng ta có chút cứng ngắc, hắn không có xương sao! Cái gì cũng muốn người khác phục vụ! Mặc dù rất không vui, nhưng ta vẫn đỡ hắn ra khỏi xe ngựa. Vừa đỡ vừa nghĩ, không phải là ta không có cốt khí mà là ta có thể co được giãn được.
Xuống xe ngựa, nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của Cảnh Nhân. “Cảnh Nhân, ngươi ở đây trông xe ngựa, ta và Tu đi dạo một chút.”
Cảnh Nhân nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng nghĩ có phải hắn đã có chủ tử thứ 2 rồi không.
Ở trên đường đi ta vô cùng hưng phấn, tới đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ta quang minh chính đại đi dạo phố. Trên đường đi ai cũng nhìn chúng ta với ánh mắt tò mò. Tu Hồng Miễn thấy ai cũng nhìn mình, có chút nghi hoặc. “Bọn họ nhìn cái gì thế?”
Ta tự đắc nói. “Có lẽ là tại vì quần áo của chúng ta khác với bọn họ, hoặc cũng có thể vì chúng ta là những mĩ nam mĩ nữ.” Nói xong ta cười hì hì.
Tu Hồng Miễn bị người khác nhìn chằm chằm giống như quái vật có chút khó chịu. “Tại sao lại có một nữ nhân như ngươi.”
Thế nào? Ta quá đặc biệt sao? Ta thấy hắn trừng hai mắt, nếu hắn cầu xin ta ở lại, nói không chừng ta sẽ xem xét ~~
Dừng một chút, Tu Hồng Miễn tiếp tục nói. “Không biết xấu hổ mà tự khen mình.”
Sắc mặt ta trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, thấy Cảnh Nhân đứng ở xa, hắn sẽ không thấy được tình trạng bên này, bốn phía đều là người không quen biết. Trong mắt của ta đột nhiên thoáng qua một tia gian trá, khóe miệng giật giật, trong cung ngươi là hoàng thượng, nhưng ở đây......
“Đang ở trên đường, ngươi...ngươi, này, dừng tay!!!”
......
“Tu, ta thích cái này!” Ta chỉ vào một quán nhỏ bán tượng đất.
Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày. “Nhiều châu báu như vậy ngươi không thích, lại muốn mua cái thứ bẩn thỉu này.”
Ta híp híp mắt. “Đây là thứ bẩn thỉu?!”
Tu Hồng Miễn đột nhiên mở to cặp mắt. “A, mỗi người một sở thích, thật ra thì...... cái này rất đẹp.”
Ta cười hắc hắc, thì ra Tu Hồng Miễn với ta là một dạng người, đều là người co được dãn được.