Sau khi mặc cung trang chỉnh tề, Hạ Phù Dung đi tới Yến Ninh cung, trong lòng có chút lo lắng, không biết Thái hậu nghĩ về nàng như thế nào. Trước đó nàng đã cho Bích Quỳnh đi điều tra về mối quan hệ giữa nàng với Bân hộ tướng, nhưng dù sao Bích Quỳnh cũng là đi cửa sau mà vào cung (là dùng tiền hoặc quan hệ), quen biết cũng có hạn, cho nên cũng không có thu hoạch gì.
"Dung nhi tham kiến mẫu phi." Hạ Phù Dung nhìn thấy tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ, nàng có chút kinh ngạc, không phải còn chưa tới giờ sao?
Thái hậu chỉ gật đầu một cái ra ý miễn lễ cho nàng, sự thân thiết trước kia đã ít đi rất nhiều, trong lòng nàng có chút khó chịu, một Thái hậu luôn bênh vực che chở nàng như trước kia đã thật sự thay đổi rồi sao? Chỉ vì một tên hộ tướng sao?
Hạ Phù Dung nhìn mọi người đều đứng theo thứ tự ở hai bên, không có chỗ nào dành cho nàng, Hạ Phù Dung không thể làm gì khác hơn là đi về phía cuối hàng mà đứng.
"Dung nhi, qua bên này." Tu Hồng Miễn nói xong liền vì nàng mà dọn ra một chỗ trống cho nàng.
Phía dưới liền bàn luận xôn xao, nhớ lúc trước có một sứ giả đến Kiền Sở được hoàng thượng cho nàng ngồi trên ghế rồng, tại sao lại để cho Hạ Phù Dung có cơ hội này? Chỗ ngồi này của Tu Hồng Miễn từ trước cho tới nay, trừ Hạ Hách Na Như Hoa ra, cũng chỉ có Hạ Phù Dung nàng được ngồi qua ghế rồng.
Hạ Phù Dung muốn từ chối, nhưng phía dưới lại vang lên âm thanh ồn ào, nàng chỉ sợ nếu nàng từ chối, mọi người sẽ cho rằng nàng giả bộ thanh cao, chỉ tự rước thêm nhiều bất mãn hơn mà thôi.
"Tạ ơn hoàng thượng." Nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, đối diện ánh mắt phức tạp của Thái hậu, trong lòng nàng bỗng hoảng hốt vô cớ.
"Lần này gọi mọi người tới, chủ yếu là nói về chuyện liên quan đến ngôi vị hoàng hậu."
Không phải nói chuyện Bân hộ tướng? Hạ Phù Dung len lén thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm tần phi phía dưới nghe đến vị trí hoàng hậu thì càng thêm có tinh thần, âm thanh bàn luận càng lúc càng lớn.
Thái hậu không thể không hắng giọng một tiếng, phía dưới mới yên tĩnh lại.
"Mọi người đều biết, hoàng thượng bởi vì chuyện của Như Hoa, vẫn trì hoãn chuyện phong hậu. Đã qua nhiều năm, nếu không phong hậu, chỉ sợ khó tránh miệng lưỡi thế gian."
Như Hoa? Chẳng lẽ là Hoa Nhi trong miệng của Tu Hồng Miễn?
"Mẫu phi, trong lòng trẫm đã có người cho vị trí hoàng hậu." Tu Hồng Miễn cắt đứt lời Thái hậu.
Nghe được những lời của Tu Hồng Miễn, ánh mắt của nhóm phi tần phía dưới bỗng mở lớn tỏa sáng long lanh, giống như đang đợi Tu Hồng Miễn nói ra ứng cử viên trong lòng hắn.
Hạ Phù Dung len lén liếc nhìn Tu Hồng Miễn một cái, không phải hắn muốn dành cho nàng đấy chứ? Từ cách làm người của hắn, rất khó không có suy nghĩ đó, huống chi nàng còn là thế thân của Hoa Nhi mà hắn cực kỳ yêu thương nữa chứ, nàng không khỏi cười khổ một trận.
"Hả? Nàng ấy là ai?" Thái hậu tỏ ra rất có hứng thú muốn biết, chỉ là khi nhìn đến Hạ Phù Dung, ánh mắt tối sầm lại.
"Nàng không có ở trên đại điện." Tu Hồng Miễn nói một câu, làm cho cằm mọi người đều muốn rớt xuống đất, cũng bao gồm cả Hạ Phù Dung nàng.
Thái hậu nhíu nhíu mày, "Nàng? Tuyệt đối không được! Vì sao hoàng thượng cứ mãi u mê không tỉnh ngộ vậy chứ?"
Nàng? Người nào? Chẳng lẽ là Như Hoa? Bởi vì Như Hoa từ chối làm phi, cho nên Tu Hồng Miễn vẫn vì nàng mà giữ lại ngôi vị hoàng hậu đến bây giờ? Nàng không khó chịu, không khó chịu, tuyệt đối không.
"Trẫm tin vào trực giác của bản thân."
"Ai gia tình nguyện hoàng thượng chọn Dung nhi nhưng không thể là nàng ta!"
"Trừ nàng ấy, trẫm sẽ không phong kẻ nào làm phi!"
"Ngươi. . . . . ." Thái hậu bị chọc tức đến nghẹn, người nào đó lập tức bước đến trấn an Thái hậu.
Hạ Phù Dung chỉ ngồi yên lặng nhìn Tu Hồng Miễn, đem những oan ức của bản thân viết đầy trên mắt. Nếu không có ý nghĩ đem ngôi vị hoàng hậu cho nàng, tại sao phải làm những chuyện như thế chứ? Tại sao muốn nàng ngồi trên long ỷ? Tại sao mỗi ngày lại đi đến chỗ của nàng? Nếu đã xem nàng là thế thân, chẳng lẽ không thể cho thế thân là nàng một danh phận sao?!
"Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó." Hạ Phù Dung nhìn Tu Hồng Miễn, nói gằn từng chữ, âm thanh tuy nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng.
Tu Hồng Miễn nghe được những lời của Hạ Phù Dung liền quay đầu nhìn nàng, trong một thoáng nhìn vào ánh mắt của nàng, liền ngây người.
Mọi người đang vì Thái hậu vội tới vội đi thì Hạ Phù Dung một đường đi thẳng rời khỏi Yến Ninh cung, dưới cái nhìn chăm chú của Tu Hồng Miễn.
Dùng xong cơm trưa, đột nhiên bên ngoài xông vào rất nhiều binh lính, nói là phụng ý chỉ Thái hậu đem nhóm người của nàng bắt đi tra hỏi.
Trên đường đi nàng nhỏ giọng nói với nhóm người của Bích Quỳnh, dù là tình huống gì, chỉ cần đổ mọi trách nhiệm lên trên người của nàng là được, ngàn vạn lần không được để cho bản thân bị thương.
Đi vào một phòng phía sau hậu viện của Yến Ninh cung, Thái hậu phân phó đem nhóm người Bích Quỳnh ra ngoài, chỉ để lại một mình Hạ Phù Dung.
Nhìn Thái hậu đang ngồi ở phía trên cùng Tu Hồng Miễn và Thượng Quan Lệ. Chỉ sợ chuyện nàng bị bắt lần này, cùng Thượng Quan Lệ không tránh khỏi có liên quan.
"Ngươi có biết tội của ngươi không?" Âm thanh Thái hậu vô cùng lạnh lùng, so với lần đầu tiên nàng được nghe chỉ có hơn chứ không kém.
"Dung nhi cả gan xin hỏi Thái hậu, rốt cuộc con đã phạm tội gì?"
"Hạ độc mưu hại Bân hộ tướng! Chẳng lẽ tội danh còn nhỏ!?" Âm thanh Thái hậu đột nhiên tăng cao, làm cho tim nàng cũng đập nhanh theo, rõ ràng nàng không có làm, tại sao lại có cảm giác lo sợ?
"Xin hỏi Thái hậu, Bân hộ tướng cùng con không thù không oán, tại sao con lại mưu hại hắn?"
Lệ phi nghe xong liền tàn khốc nói, "Hừ, ngươi không phải là vì ganh tỵ Bổn cung được sủng ái hơn ngươi, liền cố ý gây khó dễ với mọi người xung quanh Bổn cung, bây giờ lại ra tay hại tướng quân, quả thực là lòng dạ độc ác!"
Nàng lòng dạ độc ác? Chuyện của Tiểu Cúc nàng còn chưa có tìm nàng ta tính sổ! Hạ Phù Dung không nhìn Lệ Phi, chỉ nói, "Lệ phi nương nương xin tự trọng, ngài ngồi cách vị trí Thái hậu cũng cách một khoảng, hy vọng nương nương không nên quá phận." Hạ Phù Dung nàng hỏi Thái hậu mắc mớ gì tới nàng ta? Nàng ta có phần nói chuyện ở chỗ này sao?!