Khi Ông Trùm Hắc Đạo Biết Yêu

Chương 3: Anh là ai?




Tỉnh lại trong bệnh viện, vẫn là căn phòng này, hôm trước vừa tạm biệt và không hẹn gặp lại, vậy mà mới có một ngày cô lại nằm đây.

Lúc này Tiểu Mỹ đang giúp cô thoa thuốc, vết bỏng ở vai đã được xử lý, nhưng nó loang lỗ và tróc vẩy trong rất ghê, một mảng da thịt bị đỏ ửng, nhìn chẳng khác nào miếng thịt bò.

Tiểu Mỹ vẫn giữ thái độ điềm đạm, cô ấy là y tá có nhiều năm kinh nghiệm,lại rất hiểu tâm lý của bệnh nhân, nên không đợi Lạc Hiên mở miệng, liền nói

"Yên tâm đi, vết thương được xử lý kịp thời sẽ không để lại sẹo đâu, chỉ là lần này cô phải nằm trên giường một tháng"

Lạc Hiên há hốc mồm không tin, cô trợn mắt nhìn Tiểu Mỹ, hỏi lại...

"Sao lại đến tận một tháng? tôi không thể nằm một tháng đâu"

"Đây là lệnh của bác sĩ"

"Chị...chị giúp tôi nói với bác sĩ được không, tôi có rất nhiều việc cần làm, tôi..."

"Cô hai à, cô có biết vết thương của mình nghiêm trọng thế nào không? Không cẩn thận là mất mạng như chơi đấy"

Ơ mất mạng? Vết thương nghiêm trọng? Không khéo sẽ mất mạng? cô chưa muốn chết mà hơn nữa trước khi chị cô khỏi bệnh cô không thể chết.

Mạng sống rất quý giá, được sống là một việc vô cùng may mắn.

"Phải rồi, chị có biết là ai đưa tôi vào bệnh viện không?"

Tiểu Mỹ thoáng thất thần, rồi rất nhanh đáp

"Là một người qua đường thôi"

Ánh mắt cô ta như muốn trốn tránh mà Lạc Hiên cũng chẳng tinh ý để nhận ra.

Cô khẽ thở dài vừa định nhắm mắt ngủ, thì có thứ gì chạy vụt qua đại não khiến cô bất giác vướng người ngồi dậy...

Tiền viện phí tận một tháng? Cô lấy đâu ra chứ?

"Yên tâm, lần này cô không phải trả một đồng nào cả"

"Sao chị biết tôi đang nghĩ gì?"

Lạc Hiên khó hiểu, đưa đôi mắt dò xét nhìn Tiểu Mỹ, chỉ thấy cô ấy cười cười rồi đắp chăn lại cho cô

"Trên mặt ghi rõ kia kìa, cô mau nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có người mang cơm vào cho, đúng là có phúc mà không biết hưởng"

Cánh cửa đóng lại mang theo bao ngơ ngác của cô gái nhỏ.

Mười phút sau, một người phụ nữ trung niên mặc trên mình bộ đồ hộ lý mang cơm đến.

"Cô Lạc cô ăn cơm trước đi, lát nữa tôi vào giúp cô tắm rửa"

Nói rồi người đàn bà nhanh chóng đi ra ngoài, Lạc Hiên lại lơ mơ không hiểu chuyện gì

Vì sao cô nằm một tháng mà không cần trả tiền?

Vì sao lại nói có phúc mà không biết hưởng?

Còn nữa cô đâu yêu cầu sao tự dưng lại có người đến chăm sóc.

Lạc Hiên khẽ đánh vào đầu mình, một cơn đau dội đến làm cô nhíu mày, không phải mơ vậy thì chuyện gì đang xảy ra?

Cô hoàn toàn không biết cánh cửa khép hờ ngoài kia có một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn cô.

_____

Đầu óc cứ không thông suốt mấy ngày. Lạc Hiên buồn chán bước xuống giường, đưa mắt nhìn ra cửa sổ bệnh viện, hôm nay là một ngày mưa, không khí dịu mát cũng làm lòng người vơi đi ít nhiều.

Lần nằm viện này khác hẳn so với lần trước, cô được chăm sóc rất chu đáo, đây còn là phòng vip, có tivi có máy lạnh, có thể chơi game, xem phim thoả thích, còn không phải lo tiền viện phí, dĩ nhiên là vui.

Lạc Hiên ngây thơ, cô không hề biết cô đang từ từ đi vào hang cọp.

Hai tuần trôi qua dưới sự ầm ĩ và ăn vạ, Lạc Hiên cũng được bác sĩ cho xuất viện sớm. Cô bước ra cổng bệnh viện ngay lập tức có một chiếc xe taxi chạy chờ tới

"Cô à, cô về đâu để tôi chở"

Lạc Hiên vội xua tay từ chối

"Không, không cần đâu ạ"

Người đàn ông trạc tuổi cha chú, gương mặt phúc hậu, vẫn kiên quyết không bỏ cuộc

"Ở đây rất khó đón được xe buýt, cô cứ lên cho tôi chở, tôi không lấy tiền"

Không lấy tiền? Lại là chuyện gì nữa đây?

Như nhìn ra được sự nghi ngờ, bác tài xế liền lên tiếng giải thích

"Hôm nay con gái tôi khỏi bệnh, tôi là đang tích đức giúp con bé, cô cứ yên tâm, tôi không phải kẻ xấu"

Nghe vậy Lạc Hiên không nghi ngờ gì nữa, liền lên xe. Cô chính là như vậy, rất dễ tin người. Chỉ cần kẻ khác chạm được sự thương hại của cô, cô liền moi ruột gan cho người ta, không biết nên nói cô lương thiện hay là ngu ngốc nữa.

Xe dừng trước con hẻm nhỏ, Lạc Hiên cuối đầu cảm ơn vẫn không quên móc tiền ra trả, tuy bác tài nói là đang tích đức nhưng cô không muốn nợ nần ai, hai bên giăng co cả buổi, bác tài vẫn là không chịu nhận tiền của cô, túng quẩn quá ông nói

"Nếu họ biết tôi nhận thêm tiền của cô, tôi sẽ chết chắc đó"

"......???....."

Biết mình lỡ lời, bác tài vội kiếm cớ là sẽ bị vợ ở nhà trách mắng, rồi nhanh chóng lái xe chạy chối chết.

Lạc Hiên lại rơi vào trầm ngâm, mấy hôm nay cô toàn gặp mấy chuyện lạ lùng, giống như có ai ở đằng sau thâu tóm tất cả.

Nghĩ thêm mấy ngày, cô đi làm lại bình thường, ban ngày sẽ làm nhân viên ở cửa hàng tiện lợi, ban đêm lại đến bar Rouge làm bartender.

Khi mọi chuyện dần trở lại bình thường thì...

Reng.... Reng....

Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi, Lạc Hiên khẽ nhíu mày khi nhìn thấy dãy số trên màn hình. Vì quán bar quá ồn nên cô đi nhanh vào nhà vệ sinh để nghe máy.

Chưa đầy năm phút sau, cô lao ra như một cơn gió, trên người vẫn là bộ đồng phục của nhân viên, cô lao ra đường chặn đầu của một chiếc xe taxi

"Mẹ kiếp, cô muốn chết à"

"Làm ơn chở tôi đến viện tâm thần ở trung tâm thành phố, chị tôi gặp chuyện"

Nghe vậy tài xế cũng không còn cáu gắt nữa, anh ta chạy với vận tốc nhanh nhất có thể.

Một giờ sáng...

Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt.

Một cô gái nhỏ bé, đang một mình co ro, ngồi ở băng ghế đá, đôi mắt ánh lên một sự chua xót khó diễn tả.

Trong đêm thân thể gầy gò, cô đơn đến nỗi bất cứ ai đi ngang qua đều không khỏi chạnh lòng thương xót.

Lạc Hiên đã ngồi như vậy suốt ba tiếng đồng hồ, cơ thể vì lạnh mà rung, gương mặt vì lo lắng mà nhợt nhạt.

Chỉ có ai từng có người thân ở trong phòng cấp cứu mới hiểu rõ nỗi lo lắng sợ hãi lúc này, sợ một cái lắc đầu của bác sĩ, sợ người thân sẽ ra đi mãi mãi.

Ánh đèn nơi phòng cấp cứu vụt tắt, một vị bác sĩ trẻ tuổi bước ra...

"Anh Vĩ Triết chị em thế nào rồi?"

Cao Vĩ Triết là một bác sĩ trẻ tài giỏi, cũng là người điều trị chính cho chị cô, hai năm qua anh ta giúp đỡ Lạc Hiên rất nhiều, cũng không biết từ bao giờ bọn họ đã không còn khoản cách giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân nữa.

Lạc Hiên xem Cao Vĩ Triết như một người anh trai, Cao Vĩ Triết lại quan tâm Lạc Hiên hơn cả một người thân.
Anh ta xoa đầu cô, rồi nhẹ nhàng cất giọng

"Hiên Hiên đừng kích động, chị em đã được cầm máu, đã qua cơn nguy kịch rồi"

"Mọi chuyện sao lại thế này, chẳng phải anh nói chị em hồi phục rất tốt sao, sao tự nhiên lại tự sát nữa rồi....."

Giọng cô nghẹn đắng, đôi mắt đỏ âu, thứ nước lấp lánh nơi đáy mắt đang chực chờ rơi xuống.

Lạc Thanh là người thân duy nhất, cô có thể mất tất cả, nhưng không thể mất chị mình được.

Dù hai năm qua Lạc Thanh lúc tỉnh lúc mê, lúc nhận ra cô, lúc lại không, nhưng chỉ cần chị cô còn sống là Lạc Hiên lại có hy vọng, có niềm tin để sống tiếp.

Cao Vĩ Triết khẽ thở dài, muốn ôm cô rồi lại không dám.

Bệnh tình của Lạc Thanh ngày càng xấu, anh ta biết rất rõ, chỉ là không cách nào nói cho cô, sợ cô lo lắng, sợ cô đau lòng, nhưng xem ra không thể dấu được nữa.

Khi tia nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, len lỏi vào phòng, Lạc Hiên vẫn ngồi bên mép giường, mắt không rời khỏi gương mặt hốc hác của chị gái.

Những lời mà Cao Vĩ Triết nói, cô hiểu rất rõ, chỉ là bây giờ có đem bán cô đi cũng không đủ tiền để đưa Lạc Thanh ra nước ngoài chữa trị.

Cốc...cốc...

Một người đàn ông đang tựa vào một bên cửa. Hắn đã đứng rất lâu mà cô cũng không phát hiện, hắn bất đắc dĩ phải gõ cửa.

Gương mặt cô ngơ ngác nhìn người đàn ông.

Thân hình hắn cao ngất ngưỡng, che mất cả ánh sáng bên ngoài, hắn mặc một bộ vest đen, tay đeo một chiếc đồng hồ đắc đỏ, hắn đứng đó như một pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ, rất đẹp, rất hoàn hảo

"Anh là ai?"