Khi Ông Trùm Hắc Đạo Biết Yêu

Chương 15: Kẻ tâm thần




Cao Vĩ Triết tìm cho cô một chung cư, tuy không đầy đủ tiện nghi như một căn biệt thự. Nhưng so với căn phòng trọ lúc trước thì lại tốt hơn nhiều.

Lạc Hiên vốn không quan tâm nơi mình ở sẽ như thế nào, vì với cô bây giờ ở đâu cũng vậy.

Lạc Hiên không phải kiểu người luỵ tình, dù mỗi đêm cô khóc sướt mướt đến sáng, nhưng sáng hôm sau cô liền trở về dáng vẻ bất cần, thờ ơ với mọi thứ.

Mỗi ngày trôi qua đều rất bình dị...
Cô vẫn đến bar làm việc, vẫn hay mỉm cười chỉ là không còn vui vẻ nữa

Ai bảo buồn thì phải khóc. Ai bảo vui thì phải cười...

Và ai bảo yêu thì nhất định phải ở bên cạnh nhau.

........

"....Thành phố nào, trông mãi một người đi.
Ngang qua rồi, cũng vội xa tầm với.
Như cánh nhạn, chao bên trời lẽ bạn.
Gảy cánh rồi, ải nhạn cũng lìa xa.
Thành phố nào, vương vấn một tình yêu.
Trời khóc cùng, tuôn đổ một chiều mưa....."

Trời không buồn lắm, nhưng có gì vừa chết ở trong lòng.

Lạc Hiên ngồi bó gối bên khung cửa sổ nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi. Một nỗi nhớ nhung dâng tràn đáy mắt

Cô yêu hắn.

Nhìn hắn lên giường với người phụ nữ khác nói không đau lòng là nói dối.

Nhưng cô có thể làm gì?

Cô cũng muốn gào thét, cũng muốn hỏi hắn tại sao lại đối xử với cô như vậy. Nhưng cuối cùng cô chọn im lặng, cô cũng không hiểu nổi bản thân mình, có lẽ thói quen cam chịu lâu dần đã trở thành tính cách....

Cốc...cốc...

Từ ngày cô dọn đến đây, ngoài Cao Vĩ Triết ra thì chẳng có ai đến. Cô thật lòng không muốn gặp anh ta, cô muốn yên tĩnh sống trong thế giới của chính mình.

Cốc...cốc....

Một giọng nam từ ngoài vọng vào

"Hiên Hiên, anh biết em ở nhà, em mở cửa đi"

Lạc Hiên vẫn là không có cách nào từ chối, người đàn ông này thật phiền phức.

"Anh Vĩ Triết, cũng đã trễ rồi anh đến có gì không?"

Lạc Hiên đứng chắn ở cửa cố ý không muốn cho anh ta vào nhà. Nhưng anh ta lại mặc dài chen vào, hai tay còn xách rất nhiều đồ ăn, mỉm cười nói với cô

"Khu nhà anh bị cúp điện, nên qua ở nhờ nhà em một lát. Anh có mua rất nhiều đồ ăn, hôm nay cho em nếm thử tay nghề của anh"

"Anh Vĩ Triết, em không đói.."

"Em yên tâm anh phụ trách nấu cũng phụ trách dọn dẹp, em chỉ ngồi ăn là được"

" Em không có ý đó, chỉ là em không có tâm trạng...em... ."

Trước sự bối rối của Lạc Hiên, Cao Vĩ Triết phớt lờ lời cô, anh ta xem nhà cô như nhà mình, ngang nhiên đi vào nhà bếp chuẩn bị.

Anh ta còn không quên kéo Lạc Hiên lại sofa ấn cô ngồi xuống.

Lạc Hiên bất lực day day trán, mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.

Ba mươi phút sau....

Trên bàn toàn là những món cô thích. Nhưng cô không có tâm trạng động đũa.

Bữa cơm hôm nay cũng giống như hôm đó...

[......"Cũng tạm"

"Không ngon thì bảo không ngon, cũng tạm là thế nào, không ngon thì đừng ăn nữa"

"Anh nói cũng tạm chứ có bảo không ăn đâu"

"Không cho anh ăn nữa, trả đây"

"Không trả"....]

"Hiên, em sao thế?"

Giọng nói của Cao Vĩ Triết kéo cô về thực tại, khoé mắt cô đã long lanh nước

"Hiên, em không sao chứ"

"Ừm không sao"

"Được rồi, ăn cơm đi"

Lạc Hiên cau mày khó hiểu . Từ lúc Cao Vĩ Triết xuất hiện ở bệnh viện anh ta không hề hỏi cô đã xảy ra chuyện gì? Cứ như anh ta đã biết trước.
Thái độ này thật làm người ta nghi ngờ.

"Anh Vĩ Triết anh có biết thái độ của anh bình thường một cách rất đáng ngờ không?"

Bàn tay đang gấp thức ăn bỗng dừng lại trên không trung.

Lạc Hiên không hỏi anh ta bị làm sao, mà cô hỏi thẳng vào vấn đề cô đang nghi ngờ.

Ngay lập tức thái độ kinh ngạc của anh ta đã phần nào nói cho cô biết sự nghi ngờ của cô là chính xác.

Thu tay lại, đặt cạnh bàn, Cao Vĩ Triết khẽ rung lên, sắc mặt vô cùng khó coi, cứ như anh ta đang cố gắng kiềm chế một thứ gì đó trong cơ thể mình.

Lạc Hiên ở bên Uông Thần Hạo nên cô học được cách cảnh giác và nhạy bén.

Ngay lập tức cô đứng dậy định bỏ chạy ra ngoài.

Nhưng vẫn không kịp....

"Á...anh làm gì?"

Anh ta nắm cổ Lạc Hiên, ép cô vào tường.
Gương mặt đẹp trai bỗng biến mất, Cao Vĩ Triết lúc này chẳng khác gì ma quỷ.

Mắt anh ta trợn lên, nhìn láo liên khắp người cô, trông cứ như một tên tâm thần.

Không sai anh ta chính là bị tâm thần. Nhưng có điều anh ta là bác sĩ nên một thời gian dài không ai phát hiện.

Lạc Thanh vốn có thể hồi phục nhưng bị anh ta khống chế, khiến chị cô ngày càng điên dại. Mục đích của Cao Vĩ Triết là dùng Lạc Thanh làm dây trói Lạc Hiên lại bên cạnh, để anh ta tìm cơ hội ăn thịt Lạc Hiên

"Cao Vĩ Triết anh bị điên rồi"

Lạc Hiên nắm chặt vạt áo, cô cố gắng giữ bình tĩnh.

Cao Vĩ Triết cất giọng ma quỷ

"Nếu như cô đã nghi ngờ thì tôi cũng chẳng giấu làm gì, tôi đúng là bị điên. Hai năm trước từ ngày đầu tiên tôi gặp cô, tôi đã muốn đè cô dưới thân, ăn tươi nuốt sống cô, sau đó chặt từng bộ phận của cô ra...Nhưng mà cái tên đàn ông đó luôn bảo vệ cô, mẹ nó, thật đáng chết"

"Anh nói gì? Anh nói Uông Thần Hạo luôn bảo vệ tôi"

"Phải, chính là cái tên khốn chó chết đó luôn ngán đường tôi"

Lạc Hiên mụ mị đầu óc, cô gặp Uông Thần Hạo chỉ mới nửa năm nay.

Nhưng Cao Vĩ Triết lại nói Uông Thần Hạo đã bảo vệ cô từ hai năm trước.

Đang nghĩ tới đó thì không nghĩ được gì nữa. Vì cô bị Cao Vĩ Triết đánh ngất.

Hành động của một kẻ tâm thần không thể nào đoán trước được.

_____

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu...

Lạc Hiên bị tạt một gáo nước lạnh mà tỉnh.

Tay chân cô bị trói chặt, miệng cô cứng đờ vì một đống vải bên trong.

Ngó thấy quần áo mình vẫn đàng hoàng, Lạc Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Đối với những tên tâm thần biến thái, bọn chúng thích vật sống hơn là vật chết. Việc hành hạ một kẻ nằm cứng đờ không khiến chứng hứng thú bằng việc con mồi sợ hãi và giãy giụa.

Tiếng kêu và sự phản kháng của con mồi sẽ làm chúng thấy phấn khích. Vì vậy đây chính là lý do Cao Vĩ Triết không làm gì cô trong lúc cô hôn mê bất tỉnh.

Lạc Hiên bị quăng ở một bãi đất trống dưới dạ cầu.

Phía xa xa ánh đèn đường, tiếng còi xe tạo nên một màn đêm nhộn nhịp.

Nhưng ở đây âm u vắng lặng, chẳng một bóng người.

Giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

"Hạo, anh đang ở đâu?"

Lạc Hiên bị Cao Vĩ Triết doạ cho sợ, trong đầu cô không ngừng gọi tên Uông Thần Hạo, nhưng hắn đã không quan tâm cô nữa, hắn sẽ không đến. Cô đau lòng rơi nước mắt.

"Anh muốn làm gì"

Cho con mồi có thời gian thích ứng, Cao Vĩ Triết rất kiên nhẫn tiến lại mở dây trói chân cho cô.

Lạc Hiên bất ngờ nhưng rồi cô hiểu ra, hắn muốn chơi trò mèo vờn chuột, hắn muốn cô chạy trốn đến khi kiệt sức thì thôi.