Khi Ông Trùm Hắc Đạo Biết Yêu

Chương 12: Xảy ra chuyện (2)




Một mùi ẩm mốc xông thẳng lên mũi khiến Lạc Hiên tỉnh lại, cô hắt xì vài cái. Hai chân cô bị trói chặt, hai tay bị bẻ quặp ra phía sau buộc vào một chân bàn.

Lạc Hiên thoáng hoảng sợ, cô càng cựa quậy dây trói lại như càng siết chặt hơn.

Khi ánh mắt đã quen dần với bóng tối, Lạc Hiên lờ mờ nhìn ngó xung quanh.

Đây là một căn nhà hoang, hình như trời vừa mới mưa nên tiếng nước còn nhiễu lạch bạch ngoài kia.

Ở bên cạnh Uông Thần Hạo một thời gian, được hắn huấn luyện nên Lạc Hiên có thể giữ bình tĩnh, cô đã không còn dáng vẻ rung cầm cập như thằn lằn đứt đuôi trước kia nữa rồi.

Cô tỉ mỉ quan sát, tìm một con đường sống từ quỷ môn quan. Uông Thần Hạo từng dạy cô càng nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể tự cứu chính mình.

Cạch....

Tiếng bước chân, tiếng mở cửa thi nhau kéo đến.

Vì là nhà hoang nên không có điện, bọn chúng đành phải dùng đèn pin điện thoại.

"Ây ya, trông cũng xinh quá mậy, thảo nào Uông Thần Hạo điên đảo"

"Chẳng hay cô em năm nay bao nhiêu tuổi?"

Nghe cách nói hình như chỉ là bọn đàn em. Lạc Hiên im lặng cô muốn chờ kẻ dấu mặt thật sự.

Lúc nãy cô còn không biết vì sao mình bị bắt nhưng khi nghe chúng nhắc đến Uông Thần Hạo cô lập tức hiểu ra vấn đề, người dám đụng đến Hạo của cô chắc chắn địa vị sẽ không hề thua kém.

"Ê con này bị câm hả mậy"

Bọn đàn em dần mất kiên nhẫn trước sự im lặng của cô, hai tên tiến sát lại nâng cằm cô lên, siết thật mạnh, Lạc Hiên nghiến răng chịu đựng, ánh mắt cô nhìn chúng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Thấy bọn chúng động tay động chân dò xét thân mình. Lạc Hiên giữ được bình tĩnh mới là lạ, tim cô đập thình thịch như muốn bay ra ngoài rồi.

"Đừng đụng vào tôi, nếu không tôi sẽ cắn lưỡi"

Bọn chúng bỗng phá lên cười, xem lời cô nói là ngu ngốc

"Cô em à, đừng có lấy cái chết ra doạ tụi anh, cô em doạ nhầm người rồi"

Hít một hơi, cố gắng điều tiết hơi thở, Lạc Hiên nói với giọng đanh thép

"Hai người dám đụng tới tôi hai người đã xin phép lão đại chưa, tôi tin nếu như lão đại hai người biết anh ta dùng một cái xác chết để uy hiếp Uông Thần Hạo thì anh ta chắc chắn sẽ phanh thây hai người trước"

Quả nhiên bọn chúng thu tay về. Lúc này bên ngoài truyền vào một giọng cười hài lòng và tiếng vỗ tay đầy tán thưởng.

Thông qua tia sáng của đèn pin, Lạc Hiên có thể nhận ra người đàn ông này chẳng hề thua kém Uông Thần Hạo là bao, dĩ nhiên ngoại hình anh ta không bằng Hạo của cô, nhưng thủ đoạn và thực lực thì là kẻ tám lạng người nửa cân, khó mà nói được ai hơn ai.

Ít nhất ánh mắt anh ta nhìn cô, đã nói cho cô biết, anh ta là đối thủ của Uông Thần Hạo.

Bọn đàn em thấy anh ta bước vào liền kéo một chiếc ghế gần đó, anh ta hiển nhiên ngồi đối mặt với cô.

Vành môi hơi cong lên, khẽ cất giọng

"Uông Thần Hạo đúng là có con mắt không tồi, cô chính là Lạc Hiên"

Lão đại quả nhiên có khác, cách ăn nói cũng tử tế hơn bọn đàn em rất nhiều. Lạc Hiên khẽ gật đầu, cô dùng ánh mắt dò xét người đàn ông.

"Anh là ai?"

"Hoàng Hồng Quyết"

Mẹ nó những ông trùm đều có cách giới thiệu giống nhau vậy sao.

Một cái tên để gọi thôi mà, qua miệng của bọn xã hội đen cũng trở nên chết chóc và uy nghiêm như vậy.

Lạc Hiên gật đầu, không hỏi gì thêm.

Trước thái độ bất cần và dáng vẻ bình tĩnh của cô, Hoàng Hồng Quyết thấy thú vị. Đàn bà anh ta đã gặp không ít, nhưng loại đàn bà có thể giữ bình tĩnh trước mặt anh ta thì thật là hiếm.

"Cô không hỏi tôi bắt cô đến đây để làm gì à?"

"Ngoài uy hiếp Uông Thần Hạo ra không lẽ anh bắt tôi đến chỗ tồi tàn này để ngắm à?"

Hoàng Hồng Quyết bật cười ha hả, anh ta tiến sát lại nhìn kỹ mặt cô

"Sau khi tôi giết Uông Thần Hạo, cô có đồng ý đi theo tôi không? Dù gì tôi cũng không ngại dùng lại đàn bà của hắn đâu"

"Tôi khinh"

"Haha có cá tính lắm, nhưng thật đáng tiếc cô lại chọn nhầm người rồi"

Hoàng Hồng Quyết đứng lên quay sang hai tên đàn em...

"Chăm sóc cô ta tốt một chút, nếu cô ta mất sợi tóc nào, tao giết chúng mày"

Khi thấy Hoàng Hồng Quyết sắp rời khỏi, Lạc Hiên hỏi với theo

"Này, nếu như anh có gan sao không đường đường chính chính mà đấu với anh ấy, sao phải dùng cách hèn hạ này, thật là mất mặt"

Đáy mắt lộ lên ý cười, Hoàng Hồng Quyết không đáp, nhanh chân rời khỏi.

Hai tên đàn em bị hù doạ nên không dám đụng tới cô nữa, bọn chúng buồn bực ra ngoài canh cửa.

Sự yên lặng nhanh chóng bao trùm lấy cả không gian. Vì là mưa mới tạnh, nên trời không trăng không sao, tối đen như mực, chỉ có những tiếng ếch nhái kêu ộp ệch...

Chắc giờ này Uông Thần Hạo đang rất lo lắng, nhưng cô lại hy vọng hắn không tìm thấy cô, vì như vậy hắn sẽ không gặp nguy hiểm.

Trong căn biệt thự, người ra vào tấp nập, người nào người nấy sắc mặt đen ngòm, đằng đằng sát khí.

Ở sảnh lớn, Uông Thần Hạo ngồi trên sofa, gương mặt hắn không thể nào đáng sợ hơn, thật chẳng biết phải hình dung ra làm sao nữa.

Lúc nghe tin cô mất tích hắn cảm giác mình không thở được. Chuyện mà hắn sợ nhất cuối cùng cũng đến.

Nộ khí ngày một dâng cao, hắn phát điên đến độ đập nát một chiếc bàn trà trước mặt, chiếc bàn gỗ quý hiếm vì một cú đấm duy nhất của hắn mà gãy làm đôi.

Hắn ngông cuồng phát lệnh, nếu như nội trong đêm nay không tìm được cô, hắn bắt cả thế giới phải chôn cùng.

Trở lại với màn đêm tịch mịch, Lạc Hiên đang tìm đủ mọi cách thoát thân.

Căn nhà này nằm trong một công trình bị bỏ hoang, ít người lui tới.

Nên việc kêu cứu hãy dẹp sang một bên. Mắt thấy một con dao gọt trái cây rớt ngay góc bàn gần chân của cô. Lạc Hiên cố vươn đôi chân của mình ra đùa nó lại tay cô phía sau.

Khi cầm được con dao trên tay nụ cười cũng tắt hẳn

C*t thật là một con dao cùn, nó còn bị rỉ sét nữa, căn bản là đồ bỏ đi.

Nhưng hết cách rồi, ngoài con dao này ra chẳng có thứ gì cả.

Đường nào cũng chết thôi thì cứ phó mặc cho ông trời.

Cô cầm con dao cắt bừa lên sợi dây ở cổ tay, không biết đã cắt trúng tay mình bao nhiêu lần, mồ hôi cũng đổ xuống ướt cả áo.

Lúc cô sắp mất hết sức lực cũng là lúc sợi dây thừng bung ra.

Cô cũng chẳng thèm quan tâm cổ tay vì bị cắt trúng mà rớm máu. Cô lao nhanh lại phía cửa sổ đang xây dở dang nhìn xuống phía dưới.

Hình như đây là lầu một của căn nhà, phía dưới mọc toàn cỏ dại. Nhìn khoảng cách thì chắc sẽ không mất mạng, nhưng ai biết được phía dưới có cọc nhọn hay gì đó không.

Lạc Hiên chần chừ một lát rồi quyết định nhảy xuống.

Nếu như phải ở đây đợi thì cô thà tự mình tìm đường, dù đó là con đường chết cũng được, vì cô không muốn Uông Thần Hạo gặp nguy hiểm.

Hên thật, chỗ cô nhảy xuống là một đồi cát bị cỏ che lấp. Mất mấy giây định thần, cô nhoài người ngồi dậy, co giò chạy thật nhanh.

Hai tên canh cửa ngủ say như chết. Lạc Hiên vừa chạy vừa thắc mắc, sao cô có thể thoát ra ngoài dễ dàng như vậy.

Nếu như Uông Thần Hạo là một con hổ thì Hoàng Hồng Quyết là một con cáo.

Hoàng Hồng Quyết chỉ là muốn trêu đùa một chút, bây giờ cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.

Uông Thần Hạo không ngốc hắn đủ bản lĩnh để nhận ra, nhưng mà chỉ cần là chuyện liên quan đến Lạc Hiên, hắn lại không giữ nổi bình tĩnh. Chỉ cần nghĩ đến việc cô sợ hãi thế nào, cô vì hắn mà bị thương, vì hắn mà chịu khổ thì tim hắn đau như ai xé.

Lạc Hiên cắm đầu chạy, chân trần chạy trên đất, bàn chân đạp lên đá, đạp lên gai nhọn khiến nó đổ máu ướt đẫm.

Cô dùng hết sức để chạy về phía trước, gió ù ù tạt qua tai, lạnh cống cả người. Trời lại bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa cứ nhắm ngay cô mà ào ào rơi xuống, rát cả da thịt.

"Á....ui ..."

Do chạy nhanh nên chân này quấn vào chân kia khiến cô té sấp mặt. Bàn tay sượt qua đá nhọn bị cứa sâu một đường ngay lòng bàn tay, máu tươi lập tức trào ra.

Lạc Hiên vẫn không khóc, cô lồm cồm ngồi dậy. Nhưng trời mưa dầm, đất ở đây rất là trơn, khi đang loạng choạng sắp ngã chập hai thì cô nhanh chóng được ai đó ôm vào lòng. Ngước mắt lên nhìn, là người đàn ông của cô. Lạc Hiên ôm chầm lấy hắn oà khóc nức nở.

Vòng tay hắn dài rộng bao bọc lấy cơ thể có, cảm giác quá ấm áp, cũng quá mạnh mẽ. Hơi thở trầm thấp quen thuộc này khiến Lạc Hiên nhớ nhung quyến luyến.

Hắn đau lòng vuốt mặt cô, hôn lên tóc cô, giọng muôn phần cưng chiều...

"Không sao, không sao rồi, anh ở đây, ngoan không khóc, anh thương, ngoan nào"

"Hạo..."

Cô chỉ kịp gọi tên hắn rồi hai tay buông thõng. Lạc Hiên ngất lịm đi, hơi thở dần yếu ớt.