Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 20: DẠ TIỆC (1)




Trong căn phòng phó giám đốc, Hạ Vân với mái tóc dài suôn mượt thả tự nhiên, khoác lên mình chiếc váy dạ hội hai dây xẻ tà màu đỏ nhung trông thật sang trọng. Trên ngón tay, cổ tay cô sáng lấp lánh các món đồ trang sức đính kết những viên đá sapphire xanh mà khó khăn lắm Minh Nguyệt mới đấu giá được cả một bộ. Và tất nhiên sợi dây chuyền kia vẫn chưa bao giờ được tháo xuống…

Hạ Vân cúi người cài lại khóa giày cao gót. Hôm nay trông cô phải thật trang trọng, nếu không người dì ruột hiền từ sẽ mắng cô ra bã… Nhưng cô đã bị cảm hai ngày rồi vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, thôi thì đành uống đại liều thuốc để cầm cự vậy.

Từ cửa ra vào truyền tới tiếng gõ cửa.

“Vào đi” - Cơ vừa nói vừa tập trung mãi cũng không cài được khóa giày.

Phía đối diện cô là một chàng trai rất ra dáng một quý ông, cậu diện lên người bộ vest đen đơn giản với áo sơ mi và cà vạt ở trong. Thấy Hạ Vân cứ loay hoay mãi cậu bèn lại gần ngồi xuống.

“Cậu cứ mang mấy loại giày đế thấp đơn giản mãi thì khi nào mới có thể đi thành thục cao gót đây. Nào, như vầy, rồi như vầy… Xong! Thế thôi.”

Vừa cài xong ngẩng mặt lên cậu lại bắt gặp ánh mắt cô, chỉ là tình cờ nhưng cũng đỏ làm hai người có chút ngại ngùng, thấy mặt Hạ Vân đỏ lên cậu cũng ý thức được mà né ra một chút. Cả hai khẩn trương đứng dậy.

“À, ừ, cảm ơn. Cậu gọi tài xế ra thẳng sảnh chính đi.” - Hạ Vân nói rồi đi nhanh ra khỏi phòng

“Thật là! Cậu vẫn là một người không biết che giấu cảm xúc của mình hệt như khi xưa.”

Chuyến xe tràn ngập sự bối rối khiến không khí tĩnh mịch đến đáng sợ. Người tài xế cứ lo rằng phó giám đốc Keyly lại có chuyện không vui khiến ông cũng không dám bông đùa như mọi khi.

Xe chạy thẳng một mạch đến địa điểm tổ chức dạ tiệc. Vừa bước xuống xe, đập vào mắt họ là khung cảnh choáng ngợp và xa hoa của giới tài phiệt nơi đây. Ánh đèn vàng rực càng khiến nơi này trở nên vô thực hơn. Từ ngoài có thể nhìn thấy hoa tươi được trang trí khắp mọi nơi.

Minh Hào từ tốn mở lịch trình gặp mặt hôm nay rồi nói:

“Hôm nay phó giám đốc sẽ gặp mặt ba đại diện đến từ ba công ty khác nhau. Cậu cứ vào sảnh chính, việc nhận diện tớ sẽ lo liệu.”



“Ừ.”

Có thể thấy vẽ mặt Hạ Vân có đôi chút lo lắng cộng thêm hơi mệt vì bị bệnh, cô chỉ hy vọng mình cư xử phù hợp và có thể thành công gây được thiện cảm cho các đối tác, vì ba công ty này là đối tác quan trọng nhất của Moon Group Holding, kể cả Hatex Central.

Minh Hào thấy vậy thì lén đưa cho cô một chai thuốc an thần để cô giữ được bình tĩnh. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nhận lấy rồi uống liền một mạch.

“Cảm ơn.”

“Không có gì, đi thôi.” - Nói rồi cậu đưa cánh tay mình ra ý chỉ muốn cô khoác vào.

Cả hai bước vào đại sảnh chính. Có một người đàn ông râu quai nón người Tây đang đứng gần tháp rượu, Minh Hào thủ thỉ vào tai cô:

“Đó là Mest, đại diện từ công ty CLT, CLT là công ty đã hợp tác với chúng ta trong vụ thầu phát triển phần mềm hẹn hò vào năm ngoái, theo tôi biết nhờ có CLT mà phần mềm do chúng ta sáng lập ra ngày càng được mở rộng ở xứ sở cờ hoa.”

“Tôi hiểu rồi.” - Nói rồi cô đi lại gần ông ấy - “Chào ông, tôi là Keyly, phó giám đốc của Moon Group Holding. Rất vui khi được diện kiến ông.”

“Ồ, cô là người cháu gái ruột mà Minh Nguyệt từng nói sẽ bổ nhiệm làm tân phó giám đốc vào năm nay nhỉ. Rất vui được gặp cô!” - Trên mặt người đàn ông lộ rõ vẻ hứng khởi như thể gặp được con cháu của người bạn thân thiết.

“Vâng ạ, ông biết dì tôi sao? Từ hôm nay tôi là người thay thế tổng giám đốc đi đến những buổi dạ tiệc thường niên như thế này.” - Cơ mặt của Hạ Vân dần dãn ra khi biết người đàn ông này có quen biết với dì cô.

“Minh Nguyệt là đối tác vô cùng thân thiết của tôi, cô ấy đã giúp đỡ công ty của tôi rất nhiều. Cô có thể gọi tôi là bác cho thân thiết cũng được và tôi có thể xưng hô bác cháu với cô cho dễ trao đổi hơn được chứ?”

“Vâng ạ, ngại quá, công ty bác cũng giúp đỡ Moon Group Holding rất nhiều. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài!”

Nói rồi Hạ Vân và ông Mest bắt tay nhau trông rất thân thiết, nhìn cô cũng bớt đi căng thẳng rất nhiều. Minh Hào đứng sau cười thầm ‘Tớ đã nói cậu sẽ làm được mà.”