Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 107: Tìm được cậu rồi




"Âu Minh Hào, tớ tìm được cậu rồi…”

Cô không tự chủ được mà ôm chặt lấy Minh Hào như sợ cậu sẽ lại biến mất. Đã rất lâu, rất lâu rồi cô mới được cảm nhận vòng tay ấm áp này, đã rất lâu kể từ lần cuối bàn tay to lớn của cậu xoa nhẹ lên đầu mình và cũng đã rất lâu cô mới được một lần nữa cảm nhận mùi hương của cậu chân thực đến thế…

Cơn gió xuân nhè nhẹ thổi đến một làn gió mát mẻ, từng cánh hoa tung bay trong gió, dịu dàng đáp xuống mặt hồ không chút tĩnh lặng. Những dải voan lụa nhiều sắc màu đong đưa phất phơ, tất cả như đang vui mừng hòa cùng với niềm hạnh phúc không giấu nổi hiện rõ trên gương mặt của cả cô và cậu.

Minh Hào vẫn còn ngỡ ngàng đến không thốt nên lời, cậu cứ gì thật chặt Hạ Vân trong lòng như sợ sẽ vụt mất cô.



Từ bên kia cầu, có vài người mặc âu phục đứng cùng nhau nhìn về phía bọn họ.



“Thì ra đó là cô gái mà chủ tịch nói đến.” - Một người đàn ông nói.



“Phải, nhưng tôi không ngờ họ lại gặp được nhau sớm như vậy.”

“Sớm cái gì…họ đã chờ đợi nhau rất lâu rồi. Đó chính là định mệnh, đơn giản là thế thôi.” - Cô gái đeo kính cười hiền từ nói.

Họ chính là những người đồng nghiệp được chủ tịch Jame Chris cử đến trong đợt khảo sát địa điểm chụp poster quảng bá cho sản phẩm mới.



3 ngày trước…

“Cũng đã hơn 3 năm Minh Hào sang bên đây làm việc rồi, anh nghĩ nếu em vẫn không cho thằng bé gặp lại người mà nó yêu thì em thật sự rất tàn nhẫn đấy Jame à.” - Jose khoan thai ngồi trên chiếc ghế sofa ở văn phòng chủ tịch, uống một ngụm trà rồi nói với em trai mình.

Jame chỉ cười rồi đáp:

“Em hiểu mà, vì thế em đã chuẩn bị riêng một kế hoạch rồi.”

Không đợi Jose thắc mắc, ông liền giảng giải:

“Sắp tới sẽ đến thời gian quảng bá cho sản phẩm mới của công ty chúng ta kết hợp với một tập đoàn bên Hàn Quốc có tên là WAA, trùng hợp, bên thứ ba hợp tác chính là Moon Group Holding. Tuần trước em vừa mới liên hệ tổng giám đốc An Minh Nguyệt, và em đã đưa ra một kế hoạch đó là cô ấy sẽ cử cô bé Hạ Vân là người đại diện đến Hàn làm người mẫu đại diện còn em sẽ cử Minh Hào cùng một vài người đến Hàn Quốc với mục đích khảo sát địa điểm chụp ảnh cũng như đại diện để hợp tác với WAA…



1 tuần trước

“Ông nói thật chứ chủ tịch Jame!” - Minh Nguyệt bất ngờ bật đứng dậy.



“Ừ, tôi nghĩ đã đến lúc mình nên để cậu ấy gặp lại người mà mình yêu rồi. 3 năm qua tôi vẫn cảm thấy bứt rứt, nhưng phải đến khi cậu ấy cứng cỏi trong công việc như bây giờ tôi mới chính thức làm điều này xem như một lời xin lỗi gửi cho cả Minh Hào và cô cháu gái của cô…”

“Thật tốt quá, hơn 3 năm qua Hạ Vân dù ngoài mặt vẫn bình thản thực hiện nghĩa vụ của mình nhưng lúc nào con bé cũng nhớ Minh Hào, nếu bây giờ có thể cho hai đứa gặp nhau thì còn gì tuyệt vời hơn nữa. Không biết kế hoạch của ông là thế nào?”

“À, quy trình sẽ là…”



“Thì ra là thế, em đã trở thành một người đàng hoàng rồi đó.” - Jose cười nói.

“Anh cứ hay mắng em thôi, em biết anh cũng dành nhiều tình thương cho Minh Hào mà, chắc anh đã lo lắng cho cậu ấy rất nhiều trong hơn 3 năm qua. Cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho nhân viên số một của em.”

“Ừ, thằng bé như con trai của anh vậy, vì anh khi xưa cứ mãi làm việc mà không lo lắng đến việc lập gia đình, ngoài em ra anh chẳng còn người nhà nào, thế nên khi Minh Hào đến vào ngày đầu tiên, anh đã tự cho rằng thằng bé đã là con trai của anh rồi. Thật vui khi nó được gặp lại cô bé ấy. Mà tần suất Minh Hào về nhà anh ăn còn nhiều hơn em đấy!”



Làng văn hóa này cũng là nơi mà nhóm của Minh Hào chọn làm nơi chụp poster quảng cáo, và trùng hợp hơn, tại đây, sớm hơn dự tính, cậu đã được được cô…

Cô ngẩng mặt lên nhìn ngắm cậu, đưa tay chạm lên khuôn mặt cậu, cứ thế mà chăm chú ngắm nhìn thật lâu, thật lâu…

“Cậu có chút khác xưa rồi.”

Minh Hào khó hiểu nhìn Hạ Vân, cô bật cười nói:

“Đẹp trai hơn xưa rất nhiều, và vẫn chính là bạn trai của tớ, không có gì thay đổi được.”

Đến lúc này Minh Hào mới như có thể nói lại được sau điều cứ ngỡ sẽ tiếp tục chỉ diễn ra trong mơ này:

“Cậu cũng thế, cậu có bị ai tán tỉnh vì gương mặt xinh đẹp này trong lúc tớ rời đi không?”

Hạ Vân nhìn xéo Minh Hào một cái rồi đáp:

“Không có tâm trạng để chú ý cho lắm.”

Câu nói tưởng chừng như chỉ là một lời nói đùa nhưng cậu lại càng hiểu rõ hơn cô đã phải đau lòng đến mức nào trong hơn 3 năm ròng rã. Cậu lại kéo cô ôm vào lòng:

“Vậy thì may quá, cậu để tâm đến tớ thôi là đủ rồi.”