Khí Nữ Mãn Thích

Chương 167: KẾT CỤC 3.2:




KẾT CỤC 3.2:



Tác giả: Luna Huang

Ngũ Thất nhìn qua Chung Hạng Siêu một mắt liền đáp Tiết Triệt xong khoác đấu bồng lên núi. Ngoại trừ nàng cùng Tiết Nhu ra không người cản được Tiết Tinh Vân, mà nếu để Tiết Tinh Vân trở về thấy được Chung Hạng Siêu nhất định làm lớn chuyện. Mọi chuyện trước mắt không cần hỏi cũng biết Tiết Nhu chưa biết người mình đưa về là Chung Hạng Siêu rồi.



Tiết Nhu mím môi một lúc mới đáp ứng, trước khi đi nàng dặn dò, “Phụ thân, vị công tử này là ân nhân của A Nhu, người không nên làm khó người ta nga.”



“Biết rồi đi đi.” Tiết Triệt không quản Tiết Nhu có thấy hay không cũng nâng tay lên xua xua đuổi người.



Sau đó nàng lại nói với Chung Hạng Siêu: “Công tử, phụ thân ta biết chữ, ngươi muốn nói gì cứ viết vào tay hắn là được.” Nàng cũng không chờ Chung Hạng Siêu trả lời liền quay người ôm tay của Ôn Uyển đi ra ngoài.



Chung Hạng Siêu cười tít mắt nhìn theo bóng lưng Tiết Nhu càng ngày càng xa. Nàng tốt với hắn như vậy, đây là cả đời này hắn không nghĩ hắn có được. Nhìn tình cảnh hiện tại, biết đâu hắn lại có thể thú được nàng.



Tiết Triệt hắng giọng một tiếng lôi lại hồn phách của Chung Hạng Siêu trở về, “Chung thiếu, đã lâu không gặp.”



“Đã lâu không gặp, Tiết lão gia vẫn như năm đó.” Chung Hạng Siêu quay đầu nhìn Tiết Triệt.



. . .



Trên núi, sau khi biết được Chung Hạng Siêu xuất hiện còn muốn tiếp cận Tiết Nhu, Tiết Tinh Vân như điên cuồng ném hết củi xuống đất sắn tay áo quay về, “Tên khốn đó còn dám đến quấy rầy A Nhu nữa sao, xem xem lão tử làm sao đánh hắn.”



Ngũ Thất nhanh hơn túm hắn lại, véo vào lỗ tai kéo đến chỗ mình mắng, “Chàng tốt nhất thành thật một chút nha, hiện A Nhu vẫn chưa biết được thân phận của hắn, nếu chàng lỗ mãng A Nhu sẽ không vui đó.”



“Đau đau, nàng nhẹ, nhẹ chút.” Tiết Tinh Vân nhăn mặt phủ tay lên cái tay đang nắm tai mình của thê tử, “Không đánh hắn đi để A Nhu biết sẽ trách chúng ta.”





“Quan trọng phụ thân để thiếp đến đây nghĩa là không muốn chàng làm bậy.” Ngũ Thất thả tay ra chỉ vào bỏ củi to nói, “Chút nữa chàng ngoan ngoãn một chút biết không, mau nhặt lên chúng ta về thôi.”



Tiết Vân Lãng săn được không ít thú đều trói chặt đeo trên giỏ mây, hai tay còn túm tai hai con thỏ nhỏ định mang về cho hai tiểu nhân nhi chơi đùa. Hắn nghe hết đoạn đối thoại này liền nói, “A Nhu cứ mãi như vậy cũng không tốt, phụ thân cũng chẳng thể an tâm được, còn không bằng mượn cơ hội này để nàng gả cho hắn một lần nữa đi. Không biết thân phận cũng tốt, ít nhất cuộc sống sau này cũng sẽ tốt hơn.”



“Đó là ngươi chưa thấy A Nhu khóc thôi, nàng bảo nàng gả đi rồi còn bị thiếp thất nhà người ta giết chết đó.” Tiết Tinh Vân vừa nhặt củi vừa bất bình quát to.



“Đó chỉ là nằm mộng mà thôi.” Miệng nói thể nhưng Tiết Vân Lãng là người biết, nó chỉ là một phần của kiếp trước mà thôi.





Có một số thứ, thê tử không biết nên không nói với hắn, Tiết Nhu muốn giấu cũng không nói, nhưng hắn biết, những thứ kia còn ác tâm hơn những thứ hắn biết. Chỉ là đến giờ phút này, Chung Hạng Siêu vẫn một lòng, chứng tỏ có hối cãi, quay đầu là bờ đạo lý này người nào cũng biết a.



—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—



Bên kia Tiết Triệt nghe xong đầu đuôi lại vuốt râu suy nghĩ với lời đề nghị của Chung Hạng Siêu. Nếu hắn vẫn là còn là một giáo úy như trước liền không cần suy nghĩ mà lập tức cự tuyệt, thế nhưng hiện tại bất đồng nha.



Bọn họ một nhà tám người đều phải đóng thuế, còn nhớ có một lần Ngũ Thất vừa sinh xong thì Ôn Uyển lại ngã bệnh, tất cả bạc đều chi hết ra. Khi quan phủ phái người xuống thu thuế, bọn họ lấy không ra thì bên kia rất không nể mặt, đập phá đồ thậm chí còn dọa nạt uy hiếp bắt A Nhu đi. Thậm chí còn cố ý tăng thuế của bọn họ lên, đến hài tử vừa xuất thế cũng bắt nộp thuế, cực kỳ cậy thế khi dễ người không thèm thỏa thuận.



Nếu không phải có Tiết Vân Lãng sợ là A Nhu sớm bị bắt đi rồi. Mà cũng may nhà bọn họ ngoại trừ Ngũ Thất mọi người đều có chút ít chữ nghĩa, cũng có quen biết chút đỉnh nên kiện cáo thành công mà thôi.




Chung Hạng Siêu thấy Tiết Triệt suy nghĩ đã lâu vẫn không cho ra được đáp án liền nói, “Tiết lão gia, ta biết người muốn tốt cho A Nhu, nhưng người xem, nàng như vậy là tự làm khổ mình. Khoan nói đến việc sau này người còn có thêm tôn tử hay không, trước mắt đã thấy một mình chất nhi của người không thể nuôi sống được cả nhà được.”



“A Nhu vì một số chuyện nên rất có thành kiến với ta, hiện nay nàng như vậy, lừa nàng một chút cũng không phải không tốt với nàng.” Hắn chấp nhận đến đây sống với nàng, chấp nhận cả đời làm một người câm, mọi thứ đều nghe theo nàng nói, chỉ hy vọng Tiết gia hợp tác với hắn, lừa nàng về thân phận của hắn là được.





“Đây để A Nhu tự định đoạt đi.” Tiết Triệt cũng không thể thay Tiết Nhu làm chủ vấn đề này, phản chính nàng đối với hôn sự như có một sự bài xích khá mãnh liệt. Chỉ cần Chung Hạng Siêu lấy được lòng nàng, để nàng gả cho hắn(CHS) đó cũng là một loại bản lĩnh, vậy thì hắn không còn gì để nói.



“Nhất ngôn vi định.” Có được đáp án mình mong muốn Chung Hạng Siêu đứng lên khom sâu người thể hiện sự biết ơn.



Đến tối, trên bàn ăn ngập tràn không khí kỳ lạ, Tiết Tinh Vân vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Chung Hạng Siêu như là kẻ thù truyền kiếp. Nữ nhi hắn nhìn không được lên tiếng hỏi, “Cha làm sao vậy?”



“Cha ngươi đâu có sao, mau ăn cơm đi.” Ngũ Thất xoa xoa đầu nữ nhi lại gắp cho nàng chút thịt gà.



Bữa cơm trải qua trong im lặng, không ai nói lời nào.



Kết thúc bữa ăn, Tiết Nhu muốn tiễn Chung Hạng Siêu ra về, ai biết hắn lại bảo tuyết rơi lớn rồi, hiện cũng qua giờ dậu. Tiết Triệt lại đột nhiên mở miệng giữ người để mọi người đều chấn động không thể tin tưởng.



Đêm đó, Tiết Triệt gọi Tiết Nhu đến phòng nói, “Ngươi không còn nhỏ nữa, lúc trước mọi chuyện phụ thân đều là tùy ý ngươi, thế nhưng sau này. . .”



“Phụ thân không nên nói chuyện này nữa, A Nhu nhất định không gả.” Tiết Nhu dậm mạnh chân phản đối. Trong đầu nàng lại âm thầm ghi một tội cho bà mai trong thôn, nhất định lúc nàng không ở nàng ta lại đến làm phiền phụ thân rồi.



Nói xong nàng xoay lưng ra ngoài, ngồi ở trước khung dệt chậm rãi dệt khúc vải chưa hoàn thành của mình. Tâm trạng không tốt lực tay cũng mạnh không ít tạo nên âm thanh không hề nhỏ.



Chung Hạng Siêu nhìn thấy liền bước đến lại viết lên tay nàng, ‘Làm sao lại giận rồi?’ Lâu rồi không thấy được dáng vẻ này của nàng, đời này nàng vui hay không đều để trong lòng không biểu lộ ra ngoài, đây chính là thứ để hắn khó chịu nhất.



“Công tử chưa ngủ sao?” Tiết Nhu không đáp phản vấn, vẻ mặt mang theo chút ngạc nhiên.





‘Vẫn chưa.’ Chung Hạng Siêu lấy một cái ghế ngồi ở bên cạnh xem nàng dệt vải, cảm giác thế này rất hạnh phúc hắn chẳng muốn đi đâu nữa.



Tiểu nữ hài từ trong nhà chạy ra kéo kéo tay Chung Hạng Siêu nói, “Thúc thúc, nước nóng chuẩn bị xong rồi, mẫu thân bảo ta gọi thúc thúc đi tắm.”



Chung Hạng Siêu mỉm cười xoa xoa đầu nàng xong liền viết lên tay Tiết Nhu ‘ta rời đi trước’ sau đó theo tiểu nữ hài vào trong.



Qua tầm một khắc, cửa hàng rào bên ngoài bị người đạp ra, quan binh ở bên ngoài xông vào trong nhà. Người nào người nấy cầm đao trong tay, thân mặc binh phục hung tợn quát, “Tiết gia lại chưa nộp thuế a.”



Tiết Vân Lãng từ bên trong bước ra, tay nắm chặt thành quyết, âm thanh trầm xuống, to giọng nói, “Chẳng phải tháng trước đã nộp liền hai tháng rồi sao?” Bởi sợ cuối năm không người đi lên nộp thuế như tháng trước nên hắn đã nộp hẳn hai tháng, không nghĩ đến hôm nay đám người này lại xuống đây làm loạn.



Đám thủ hạ của Chung Hạng Siêu sớm trở về rồi, chỉ chừa Bích Ngọc cùng Điều Dong ở lại chăm sóc Chung Hạng Siêu mà thôi. Lúc nãy nước tắm của Chung Hạng Siêu cũng là bọn họ chuẩn bị, hiện tại đều đang tất bật chuẩn bị phòng ngủ cho hắn cùng bọn họ. Nghe được âm thanh to lớn đều lại cùng chạy ra ngoài xem.



Ôn Uyển thấy người ra, sợ nháo to chuyện liền kéo bọn họ lại khẽ lắc đầu, chuyện này trượng phu nàng giải quyết được không cần làm phiền bọn họ. Nàng ôm hai tiểu oa oa vào trong phòng, ai biết chút nữa có xảy ra đánh nhau như lần trước nữa hay không, tránh chúng nhìn thấy lại hoảng sợ.




Tiết Tinh Vân giận đến nhảy dựng đùng đùng, bọn hắn đều là con nhà quan, từ lúc đến đây luôn phải nhìn sắc mặt của đám quan lại này mà sống thật sự quá áp bức rồi. Hắn thừa biết quan huyện lệnh kia nhìn trúng nhan sắc của muội muội nhà mình nên mới năm lần bảy lượt làm khó như vậy.



“Đủ rồi nga, có phải muốn bị đánh một trận nữa phải không?”



Một nha dịch trong đó ôm con mắt lại, đây là nơi lần trước hắn bị Tiết Vân Lãng đánh rất lâu mới tiêu sưng. Hắn thật sự không muốn đến đây đâu, thế nhưng lệnh bên trên một tiểu tốt như hắn làm sao có thể không tuân lệnh được.



“Giấy trắng mực đen nơi này còn dám to mồm?” Ngũ Thất khó chịu nhăn mặt lại nhìn đám nha dịch, tay nàng cầm tờ giấy có ấn quan đỏ giơ thật cao.



Nha dịch dẫn đầu hôm nay dẫn theo không ít người, lần trước thọ giáo qua công phu của Tiết Vân Lãng nên lần này đến rất có chuẩn bị. Thế nhưng phòng trước phòng sau lại nghĩ không ra có thêm hai người lạ mặt. Mà nhìn sắc mặt sợ là không dễ chọc đi, lạnh như vậy đóng băng chết người a.



“Haha, hiểu lầm hiểu lầm thôi, đều do đám thuộc hạ cả, ta, ta nhất định sẽ dạy bảo lại.” Hắn cười cầu hòa giải thích xong liền tùy tiện tát một nha dịch đứng gần mình nhất, “Còn không mau xin lỗi người ta đi.”




Nha dịch đột nhiên bị tát rất không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm mặt nhận sai. Lần này còn ép không được người ta gả nữ nhi vậy bọn họ toàn bộ đều bị ăn gậy xong cắt chức hết.





“Vậy thì mau cút đi.” Tiết Nhu ngồi trước khung dệt bắt đầu bận rộn với công việc trong tay, nói cũng chẳng buồn quay đầu lại. Mà có quay cũng chẳng nhìn được gì còn không bằng không quay.



Nha dịch dẫn đầu bỏ lời nói của Tiết Nhu qua một bên, xoa xoa hai tay vào nhau cười nói, “Tiết gia các ngươi việc gì phải khổ sở như vậy a, chỉ cần kết thông gia liền thuế cũng chẳng cần đóng, đã thế còn một bước lên mây.”



“Tiết gia ta vẫn chưa nghèo đến nông nỗi lấy nữ nhi để đổi quyền lợi đâu.” Tiết Triệt ở trong lăn xe ra thính tử, đôi mắt đục đục nhìn chằm chằm người vừa phát ngôn.



Tiết Nhu nhớ lại lời của Chung Hạng Siêu ngày đó nói với nàng, nàng thật sự muốn đến hỏi, vì sao đời trước phụ thân lại trơ mắt nhìn nàng bị trói lên kiệu hoa mà không cản lại. Nếu hắn cản, nàng sẽ rơi vào hạ tràng kia sao?



Tay siết chặt lại kiềm nén kích động mãnh liệt trong lòng, bởi nàng biết cho dù nàng có hỏi ra miệng cũng sẽ không có được đáp án mình mong muốn. Mà lời hôm đó Chung Hạng Siêu nói cũng không thể để cho nàng giải được tâm kết trong lòng.



“Nam gả nữ thú là chuyện kinh thiên địa nghĩa a, Tiết lão gia sao lại nói đến phân thượng mua bán gì rồi. Người nghĩ xem, nếu Tiết tiểu thư được gả đến phủ, vinh quang đâu chỉ mình nàng, phải không? Nàng cũng từng xuất giá rồi, lại gả nữa thì có sao đâu chứ.” Nha dịch dẫn đầu vẫn ở bên này ba hoa, hắn thấy rõ sắc mặt của đám người Tiết gia đại biến nên siết chặt chui đao trong tay một phần.



“Vân Lãng, quét hết đám rác rưởi này ra ngoài cho ta.” Tiết Triệt hừ khẽ một tiếng liền phân phó.



Tiết Vân Lãng ứng tiếng, hai tay siết chặt nắm đấm tiếng răn rắc ở các khớp xương vang lên để người nghe mao cốt tủng nhiên. Hắn bước ra trước một bước, sắc mặt túc sát hỏi, “Muốn tự cút hay muốn bị ném?”



Nha dịch dẫn đầu thấy người ta không hề cho bản thân chút mặt mũi nào liền thét lên, “Các ngươi thật không biết thức thời, cho nàng làm thiếp phòng của đại nhân đã là rất nể mặt rồi.”



“Được, lựa chọn sảng khoái như vậy. Và đây là sự lựa chọn của Tiết gia ta.” Dứt lời, Tiết Vân Lãng lại vung một quyền đến, đấm vào con mắt hắn vừa che lúc nãy.



Nha dịch dẫn đầu ôm mắt nhăn mặt kêu đau, hắn mang nhiều người đến như vậy không tin không cướp được Tiết Nhu trở về. Giơ cây đao lên cao, hắn hô to, “Lên hết cho ta, cướp người.”



Một đám nha dịch từ ngoài ào ào xông lên, một đám vây lấy Tiết Vân Lãng, một đám lại nhào đến bên của Tiết Nhu. Mà nha dịch dẫn đầu lại từ lui ra ngoài nhìn hết thảy bên trong như một kẻ chết nhát đáng thương.



Điều Dong thấy vậy lập tức thi triển khinh công đến sau lưng Tiết Nhu bảo hộ nàng. Nói gì thì nói đây cũng là người thiếu gia bọn hắn lựa chọn, lại nói đám người này quả thực hiếp người quá đáng, lấy nhiều khi dễ ít như vậy quan phủ cũng dám làm.