Khí Nữ Mãn Thích

Chương 126: CHƯƠNG 126: QUÁ ĐÁNG




CHƯƠNG 126: QUÁ ĐÁNG

Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu bên kia cầm quạt phe phẩy bước vào trong phủ, Lạc Bích Nhu từ xa đi đến thân thiết gọi, “A Nhu đang tản bộ sao?”

Tiết Nhu liếc nhìn nàng ta một cái, từ cổ họng lười biếng phun ra một từ xem như đáp trả. Nhớ ra thứ gì, trước khi nàng ta mở miệng, nàng đoạt trước một bước: “Nhu nhi không trở về thăm Lạc phu nhân sao, hôm đó thấy được thần sắc nàng không được tốt.”

Mặt của Lạc Bích Nhu như phủ một tầng sương mù, đôi tay chăm chú nắm chặt dưới ống tay áo. Nếu không phải vì tiện tì kia mẫu thân làm sao sẽ bị mất mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy.

“Ta cũng có nói với mẫu thân rồi, chờ phu quân trở về sẽ bảo hắn cùng trở về với ta một chuyến.”

“Vậy cũng nên ở lại vài ngày, trải qua sự kiện kia sợ là không có người bồi nàng nàng sẽ vô cùng tịch mịch.” Tiết Nhu dùng quạt tròn vén làn váy trắng thêu hoa hải đường của mình, “Ta còn có việc, trở về viện trước.” Nói xong liền lướt qua Lạc Bích Nhu mà rời đi.

Sau khi người đi khuất, Lạc Bích Nhu tức giận vặt trụi một khóm hoa trong hoa viên. Nàng nhất định phải nhanh chóng đẩy Tiết Nhu đến chỗ Chung Hạng Sâm, phải khiến cho nàng ta thân bại danh liệt nàng mới cam tâm.

Tiết Nhu chẳng thèm tính toán mấy trò nhỏ nhặt kia nữa, nàng về viện ngồi tính toán sổ sách đến tận chiều. Trong những năm nay, cửa hàng cũng kinh doanh tốt, nàng không thể xa hoa như Chung Hạng Siêu hay các đại hộ môn khác, thế nhưng mỗi tháng có hai ba ngày tiêu tiền không tiếc cũng không thành vấn đề gì.

Ngồi trên ghế dựa đặt giữa đám hoa tươi, nàng nhắm mắt thưởng thức không khí mát mẻ buổi chiều. Bên tai còn có tiếng nhị hồ của Thúy Liễu, miệng chỉ cần há ra liền có Thanh Sơn cho một tép cam được lột sạch vỏ và hột.

Hồng Diệp cùng Bích Ngọc đứng ở một bên nhìn chẳng thuận mắt chút nào, Tiết Nhu chẳng dùng đến các nàng, các nàng cũng chẳng việc gì tự đi mua việc vào người. Các nàng tình nguyện đi hầu hạ Lạc Bích Nhu còn tốt hơn.

Xích Diễm lại khác, nó vô cùng thích Tiết Nhu. Đậu ở tay vịnh của ghế hưởng thụ loại cảm giác được nàng xoa xoa cổ cho mình. “A Nhu, A Nhu.”

Tiết Nhu nhoẻn miệng cười hỏi, “Vật nhỏ, lại muốn nói gì đây.”

“Bên trên bên trên.” Xích Diễm vỗ vỗ cánh kêu to, đầu nhỏ ngẩng cao nhìn lên không trung.


Đúng lúc này, đột nhiên có một cái bóng bao trùm lấy mắt mình để Tiết Nhu cũng phải mở mắt ra xem. Nguyên lai có một con diều giấy hình phượng hoàng tung cánh thật to bay lượn ở trong tầm mắt của nàng.

Mỗi cái đuôi phượng dài to kia, có một dòng thơ, ghép lại chính là:

“Tuyết linh phiên vân tắc thảo trường
Cầm huyền hát đoạn thủ chiên phòng (Luna: Lều nỉ)
Hải khô bất quán đồng tâm kết
Thạch lạn vô hồi nhất lũ hương
Lệ tống dao thiên phi bạch nhạn
Bi khiên cố địa lập Hồ Dương
Thử sinh mệnh bạc nan giai lão
Đãn nguyện hắn sinh mạc lưỡng vong”

Lúc trước nàng cùng Chung Hạng Siêu cũng có vài lần thả diều trong viện, lúc đó nàng rất vui còn chạy theo hắn nữa. Nhưng hiện tại. . .

Tiết Nhu lạnh giọng gọi: “Hồng Diệp, Bích Ngọc.”

“Có.” Cả hai đồng loạt đáp trả, trong âm thanh cũng chẳng thế hiện chút cung kính nào.
“Trong hai người các ngươi, người nào biết đọc chữ?” Hai nha hoàn bồi giá của nàng, Thúy Liễu biết chữ nhưng không thấy được, Thanh Sơn biết không nhiều. Mà bản thân nàng cũng không quá hiểu văn tự nên để người khác đến thay.

Cả hai nghe hỏi đều chẳng muốn giúp, thế nhưng Bích Ngọc là đại phu, không biết chữ còn có thể kê đơn sao. Vì vậy buộc lòng lên tiếng, “Bích Ngọc biết.”

“Đọc.” Tiết Nhu lại nhắm mắt hạ lệnh.

Bích Ngọc buồn bực ngẩng đầu khó khăn đọc lên bài thơ trên đuôi phượng đang bay lượn trong gió kia. Phải nói cực kỳ khó đọc vì cứ bay tới bay lui, cũng may là xếp theo thứ tự nếu không nàng thà đi chịu phạt chứ tuyệt đối không đọc đâu.


“Có hiểu ý nghĩa không?” Tiết Nhu nói xong lại ăn một tép cam.

“Bích Ngọc ngu muội, không hiểu những thứ thi từ ca phú này.” Bích Ngọc đây là nói dối, đi theo Chung Hạng Siêu làm sao có thể không hiểu được.

Thúy Liễu ở một bên nghe được liền sợ Bích Ngọc bị phạt nên nói thay: “Cái này Thúy Liễu từng nghe qua nha. Bài thơ này xuất phát từ thảo nguyên xa xôi, nói về một đôi nam nữ thề non hẹn biển xong nữ tử kia vì đợi không được nam tử trở về liền đáp ứng thành thân với người khác đến một nơi xa. Nam tử biết tin liền lật băng sơn chạy đến thảo nguyên chỉ vì để gặp nàng lần cuối trước khi nàng xuất giá.”

Thanh Sơn mắt ba ba ngồi nghe Thúy Liễu kể, nàng thực sự rất thích nghe những thứ này, nếu Thu Thủy ở nàng ta nhất định cũng rất thích nghe. Thế nhưng vừa mở đầu liền là kết cục không tốt, trách không được tiểu thư chẳng tin tưởng tình yêu.

Thúy Liễu hít sâu một hơi tiếp tục kể, “Nương của hắn nói có lẽ do duyên phận của họ quá cạn, cha của hắn không nói gì nhưng đã hút thuốc suốt đêm, hắn đứng ở trước lều của nữ tử đó đàn đoạn một khúc nhạc , nhìn nàng đi nước mắt của hắn chảy cạn.”

“Hắn trách nàng làm một con nhạn vô tình, hắn vẫn ở Hồ Dương đợi nàng ba nghìn năm, sống chết cũng phải đợi nàng, đợi đến địa lão thiên hoang tâm cũng không đổi.”

“Hắn đợi nàng ba năm lại ba năm, sau đó mới biết nàng đi đến một nơi rất xa tên là vĩnh viễn, nhưng hắn vẫn đợi vì hắn không nhẫn tâm để nàng cô đơn.”

Sau khi nghe Thúy Liễu kể xong, Hồng Diệp Bích Ngọc đều kinh ngạc nhìn nhau. Các nàng chỉ hiểu ý nghĩa của bài thơ, lại không biết nguồn gốc của nó còn có nhiều thứ như thế này. Quả nhiên là nha hoàn xuất thân từ thái phó phủ nha, hiểu biết hơn người rất nhiều.

Tiết Nhu túm chặt tay vịnh, nghiến răng nói: “Xích Diễm, kéo rơi con diều đó cho ta.” Đây là Chung Hạng Siêu đang nói nàng vô tâm, trong mắt người ngoài nàng chính là đáng trách, nhưng đó là do họ không biết. Nàng có miệng như câm cũng chẳng thể giải thích, chỉ có thể khiến họ thấy nàng đúng là vô tâm thôi.

Xích Diễm nhìn con diều to bay lượn trên không trung rồi lại nhìn Tiết Nhu tiếc nuối nói, “Đó là của thiếu gia.” Ý rất rõ nó không muốn làm hỏng.

Tiết Nhu tức giận, nâng tay cầm lấy bình trà bên bàn ném lên. Bình sứ bị tác dụng lực to lớn xuyên qua bụng diều rồi bay đi mất. Con diều bị thủng một lỗ thật to, vô pháp tiếp tục bay liền rơi xuống.

Thanh Sơn sợ nó rơi trúng Tiết Nhu liền nhanh tay chụp lấy con diều kéo ra xa.

Lúc này, mọi người có thể hiểu được lý do Tiết Nhu tức giận, thế nhưng đúng vậy mà, nàng là vô tâm còn gì. Là nàng tự chột dạ mà thôi, thiếu gia cũng là viết bài thơ bày tỏ tâm ý thôi mà.


Chung Hạng Siêu từ tường viện cách đó không xa nhảy xuống chạy vào trong, vẻ mặt cười hề hề như hành động kia của Tiết Nhu chẳng hề tổn thương đến hắn vậy, “A Nhu không thích chơi diều sao, vậy lần sau không thả nữa.”

Ánh mắt của hắn liếc Bích Ngọc cùng Hồng Diệp một cái, mang theo hàm ý cảnh báo. Nếu lúc nãy các nàng giải thích đoạn thơ kia, Thúy Liễu cũng sẽ không thể kể linh ta linh tinh vậy nàng làm sao sẽ giận chứ. Hắn đề thơ lên diều cũng không phải muốn trách nàng vô tâm, chỉ là muốn nói nàng biết tâm ý của mình mà thôi.

Hồng Diệp nhanh chóng lấy công chuộc tội, quỳ xuống mở miệng nói, “Thiếu gia cũng là có ý tốt muốn thiếu phu nhân biết được thiếu gia luôn đợi thiếu phu nhân hồi tâm chuyển ý mà thôi. Trên đoạn thơ cũng chẳng có câu từ trách móc nào, thiếu phu nhân không cần động nộ như vậy.”

Thúy Liễu vội vã quỳ xuống, đặt nhị hồ xuống đất tự vả miệng mình, “Đều là Thúy Liễu không tốt, ăn nói linh tinh để tiểu thư không vui.” Nếu sớm biết đó là diều do Chung Hạng Siêu thả, cho nàng mười cái miệng nàng cũng chẳng dám nói.

“Các ngươi nghĩ nhiều rồi, một bài thơ tùy tiện biên lên sao lại liên quan đến ta được. Chẳng qua thấy nó chướng mắt thôi.” Tiết Nhu đứng lên phủi phủi váy nói, “Đói bụng, dọn cơm.”

Chung Hạng Siêu vui vẻ muốn bước theo lại bị Bích Ngọc ngăn lại, “Thiếu gia, phu nhân nói hôm nay người phải sang bên kia.” Âm thanh cố ý cất cao để Tiết Nhu nghe được. Các nàng nể mặt thiếu gia bằng mặt không bằng lòng, tin chắc Tiết Nhu cũng hiểu rõ, không cần nàng phải nói nhiều.

Chung Hạng Siêu ấm ức lại không làm được gì, chỉ có thể cáo giọng nói với Tiết Nhu vài câu liền rời đi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu ngủ không được, hạ nhân đều không ở bên một mình nàng ra hoa viên dạo. Chân thả nhẹ cước bộ nhìn rất thông thả nhưng đôi mày nhíu chặt kia đã bán đứng nàng rồi. Nàng đang suy nghĩ cách cải thiện sinh ý của mình, hiện tại có vài cửa hàng gốm khai trương bên cạnh cửa hàng của nàng, mà quy mô tốt hơn sản phẩm đa dạng hơn rất nhiều.

Qua một lúc thật lâu, nàng mạnh mẽ thở dài một hơi vì nghĩ chưa ra biện pháp nào tốt cả, chính lúc muốn quay về thì thấy được có hạ nhân lén lén lút lút che mặt mà chạy cách nàng không xa. Thu hồi tầm mắt nhìn theo phương hướng hạ nhân kia ly khai, nàng lại nhìn nhìn địa phương nàng ta vừa đi ra, chỉ thấy đó là viện của Chung Hạng Sâm.

Không cần nghĩ cũng biết đây là do người nào sai sử mục đích là gì rồi. Đương nhiên, nàng sẽ không để Đàm thị toại nguyện đâu, đây là nàng ta tự tìm lấy không thể trách người khác được.

Chung Lâm cùng Chung Hạng Sâm đều không ở, vì vậy viện tử cũng chỉ có vài hạ nhân mà thôi, nhất là buổi tối chính là thời gian dễ hành động nhất. Lúc này Tiết Nhu bước vào cũng rất thuận tiện, không hề có bất kỳ trở ngại nào cả.

Tuy là thế tử, nhưng viện của Chung Hạng Sâm không bằng một lóng tay của Chung Hạng Siêu, có thể thấy được sự thiên vị của Đàm thị và sự bất lực của Chung Lâm ra sao. Mà vậy cũng tốt đỡ tốn thời gian, tuy đời trước nàng cũng từng đến đây nhưng nếu là rộng lớn sợ phải mất không ít thời gian nha.

Mấy ngày kế tiếp, cực kỳ an tình đến một chút tâm hơi cũng không có phát ra. Điều này để Tiết Nhu có chút không hiểu, bất quá nàng cũng không có dấu hiệu gì là muốn làm to chuyện ra cả.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—


Sáng hôm sau, nguyệt sự đến, Tiết Nhu ôm bụng lăn trên giường thống khổ không lời tả. Đàm thị biết được liền cho miễn thỉnh an, mà nàng ta thực sự cũng chẳng muốn gặp Tiết Nhu chút nào.

Bích Ngọc làm đúng trách nhiệm mang nước gừng cùng bầu nước nóng da dê đến nhưng Tiết Nhu vừa thấy liền không chút nể mặt hất hết. Nàng nhịn đau quát to, “Cút, mang những thứ này ra khỏi đây cho ta.”

Mọi thứ trên khay Bích Ngọc mang đến đều bị hất đỏ xuống đất, chung sứ bể năm bể bảy, trà gừng nóng đổ đầy sàng. Hồng Diệp Bích Ngọc đều kinh hách với thái độ này của Tiết Nhu, nhất thời không nói nên lời.

Thanh Sơn vội giúp Bích Ngọc dọn dẹp hết thảy, miệng không quên nho nhỏ giải thích, “Tiểu thư xưa nay đều không thích những thứ này, thật ngại quá, lúc nãy quên mất chưa báo với ngươi.”

Hồng Diệp giận tái mặt kéo Bích Ngọc ra ngoài, “Mặc kệ nàng ta, để nàng ta đau đến chết cũng được.” Thiếu gia nhất định bị đập hỏng đầu rồi mới có thể thích loại nữ nhân như thế.

Thúy Liễu nghe thấy vậy cũng biết hành động của tiểu thư nhà mình hơi quá đáng, liền mò đường chạy theo giải thích, “Nhị vị cô nương đừng tức giận, lần đầu ta đề nghị tiểu thư dùng những thứ này đè nén cơn đau tiểu thư cũng đã phản ứng mạnh như vậy. Sau đó mỗi lần có nguyệt sự chúng ta bị đuổi ra ngoài hầu ở trước cửa phòng.”

Nể mặt Thúy Liễu hiểu biết lại còn có thái phó phủ phía sau nên Bích Ngọc xoay người lại nói, “Nếu không phải nể mặt thiếu gia ta đã sớm mặc kệ nàng.”

Thúy Liễu cúi đầu không biết đáp gì hơn chỉ có thể im lặng đứng hầu bên ngoài mà thôi.
Thanh Sơn dọn hết liền lo lắng hỏi, “Tiểu thư. . .”

“Ra ngoài đi.” Tiết Nhu từ khẽ răng bức ra ba từ đuổi người. Nàng co người trong chăn ôm bụng thống khổ, cả người đều là mồ hôi nhưng lại không muốn để bất kỳ ai đến gần.

Thanh Sơn chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra, cũng không quên đóng cửa phòng lại. Bốn người đứng ngoài cửa không ai nói lời nào, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Luna nương: Đố mọi người, Chung Hạng Siêu trở về sẽ làm gì?

A: Mặc kệ tất cả, ép Tiết Nhu giảm đau trước
B: Dùng an thần hương để Tiết Nhu hôn mê
C: Đứng đó hối hận chứ không làm gì
D: Bị hai nha hoàn của nàng nhốt ngoài cửa