Khi Những Vì Sao Tỏa Sáng

Chương 5






Ngôi nhà mà gia đình họ Hoắc đang ở nằm trong một khu biệt thự yên tĩnh.

Trước kia Vệ Gia Tuyền từng đến đây rất nhiều lần, nhưng từ khi Hoắc Dự đi nước ngoài vào mấy năm trước, số lần cô đến đây cũng ít dần đi.

Song lúc đến nơi này, cô bất chợt phát hiện nó vẫn không thay đổi gì nhiều so với trong trí nhớ.Hoắc Dự dẫn Vệ Gia Tuyền vào nhà.

Mẹ anh Bạch Kiều luôn trông ngóng ra bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng động thì lập tức ra ngoài nghênh đón.Lúc còn trẻ Bạch Kiều một lòng theo đuổi sự nghiệp, nhận được không ít giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc.

Theo tuổi tác ngày một lớn, bà ngày càng ít tham gia quay phim nhưng vẫn tiếp tục ở lại giới truyền hình điện ảnh với thân phận nhà sản xuất.Hoắc Dự và Bạch Kiều tương đối giống nhau, hai mẹ con cũng đều không phải thuộc dạng người nhiệt tình nhưng có thể là do lúc còn trẻ từng muốn có một đứa con gái nên Bạch Kiều rất thích Vệ Gia Tuyền.Trong lòng Vệ Gia Tuyền, Bạch Kiều là một trưởng bối vừa xinh đẹp vừa cao sang, quả là càng lớn tuổi thì càng thêm mặn mà.

Cô luôn biết rõ Bạch Kiều rất tốt với mình nhưng trong buổi gặp mặt này, hình như trong cái tốt ấy đã có gì đó khác lạ.Bạch Kiều đang bận rộn dưới phòng bếp.

Bà có lòng muốn tự xuống bếp làm vài món thức ăn, mặc dù nấu nướng khá ổn nhưng vẫn có vài món chính bà không làm được, thế là bà phải nhờ giúp việc làm mấy món chính, nhưng Bạch Kiều lại lo lắng Vệ Gia Tuyền sẽ không thích nên luôn cẩn thận đứng canh chừng khi bà giúp việc đang nấu ăn.


Sau khi Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền đã đến, bà vẫn sợ Vệ Gia Tuyền không thích những món mà nhà đã chuẩn bị vào hôm nay, thế là muốn gọi điện thoại đặt đồ ăn ngoài.

Nếu Hoắc Dự không ngăn bà lại thì không biết lát nữa sẽ có bao nhiêu món "không rõ lí do” chờ họ đây.Lúc này Vệ Gia Tuyền mới giật mình hiểu ra.

Ngoại trừ người trong cuộc là anh và cô ra, hình như mẹ của Hoắc Dự là người đầu tiên biết hai họ đã kết hôn.Bữa cơm này thực sự có quá nhiều đồ ăn, ba người ăn không nổi, nhưng Bạch Kiều đang có tâm trạng rất tốt nên không ngừng gắp thức ăn cho Vệ Gia Tuyền, sợ cô quá câu nệ.Ăn cơm xong xuôi, Bạch Kiều nắm lấy tay Vệ Gia Tuyền, đưa cho cô một đôi vòng ngọc.Vừa rồi Vệ Gia Tuyền không hề thấy căng thẳng khi nhận lấy chiếc nhẫn của Hoắc Dự.

Một là chiếc nhẫn kia trông không mới, hai là cô và Hoắc Dự đã kết hôn, không thể nào không có nhẫn được.

Nhưng cô vẫn chưa quên cuộc hôn nhân giữa cô và Hoắc Dự chỉ là giả, cô xem xét thì thấy đôi vòng ngọc này có phẩm chất rất tốt, đương nhiên không dám nhận.Bạch Kiều trừng cô một cái, giả vờ không vui:"Gia Tuyền, bác sợ cháu ngại nên không bảo cháu gọi bác là mẹ ngay, nhưng nếu cháu dám không nhận quà của bác thì phải gọi mẹ cho bác, bác cũng sẽ tức giận đấy.”Vệ Gia Tuyền đâu còn dám từ chối, lập tức nhận lấy, Bạch Kiều cũng đã chắc chắn về suy đoán của mình.Hai người ăn một bữa cơm tại nhà họ Hoắc rồi trò chuyện với Bạch Kiều một lát, sau đó bọn họ ra về.Trước khi họ đi, Bạch Kiều kéo Hoắc Dự sang một bên mà nói mấy câu: "Con tặng nhẫn cho con bé chưa?"Lúc ăn cơm Bạch Kiều luôn lén nhìn về phía ngón tay của Vệ Gia Tuyền, đã chắc chắn được cô không đeo nhẫn, còn tưởng Hoắc Dự không tặng nhẫn cho cô."Tặng rồi ạ.” Hoắc Dự trả lời.

Vệ Gia Tuyền là người của công chúng, không thể mang lên tay được.

Chuyện này anh cũng không bắt buộc.Bạch Kiều khẽ sờ cằm, bà cũng là người từng trải, không khó để hiểu nguyên nhân vì sao cô không đeo.

Trước khi thằng con nhà mình đi, bà đùa với anh, điều mà mọi khi bà không hay làm:"Ai không biết còn tưởng nhà chúng ta rất thiếu tiền ấy.”Thật vậy, chiếc nhẫn mà Hoắc Dự cho Vệ Gia Tuyền đã được mua từ nhiều năm trước, không chỉ không mới mà kiểu dáng cũng lỗi thời.


Nhưng mọi chuyện vào tối hôm qua lại xảy ra rất đột ngột, hai người kết hôn cũng không thể không có nhẫn.

Anh luôn muốn cho Vệ Gia Tuyền điều tốt đẹp nhất, nhẫn cưới thì càng phải chọn thật tỉ mỉ, mà tìm người để đặt nhẫn theo yêu cầu thì không thể lấy ngay được, thế là đêm hôm khuya khoắt anh chạy về nhà họ Hoắc.

May mà lúc đó mẹ anh cũng đang ở nhà, anh bèn lấy nhẫn cưới của ba mẹ mình đi.Khi hai người lái xe khỏi nhà họ Hoắc, sắc trời đang dần ảm đạm, đèn ở hai bên đường được thắp sáng từng dãy một, xe tới rồi xe đi, xung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng người lẫn tiếng còi xe.Ở thủ đô luôn kẹt xe vào giờ này, Hoắc Dự cũng không vội vàng lái xe, thỉnh thoảng gặp phải chiếc xe nào muốn lấn đường thì cũng nhường nếu có thể.Nơi Vệ Gia Tuyền đang ở cách nơi này cũng không xa, khi sắp đến nhà cô, Hoắc Dự mở miệng nói:"Gia Tuyền, em tính sau này anh chuyển đến ở cùng em hay là em qua ở cùng anh?"Vệ Gia Tuyền ngẩn người.

Phải rồi, cô quên mất chuyện này, làm gì có vợ chồng mới kết hôn nào không sống chung một nhà chứ? Nhưng cô cho rằng mình đã ép buộc Hoắc Dự quá mức, không dám đề cập đến việc này, sợ Hoắc Dự chiều chuộng cô từ nhỏ đã quen nhưng thật ra trong lòng thì không đồng ý.Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời:"Anh Dự, đã mấy tháng rồi em chưa đến đoàn phim, gần đây chị Đổng luôn giúp em chọn kịch bản, có lẽ sắp tới em không có thời gian về nhà đâu.”Hoắc Dự khẽ sờ cằm, ngoan ngoãn mà nói:"Sắp tới bên nhà em không có ai ở thì dọn đến ở cùng anh đi, như vậy sẽ thuận tiện hơn chút.”Vệ Gia Tuyền cảm giác chủ đề của câu chuyện lại dần dần đi lệch, vốn là cô muốn ẩn ý rằng sắp tới hai người không cần phải sống chung, nhưng nhìn anh thì hình như anh cho là cần sống chung luôn.Vệ Gia Tuyền lại nói:"Anh Dự à, lúc ấy em mua căn hộ này vì nơi đó ở giữa ngay trường học và công ty của em, nếu ở đó thì đi đâu cũng tiện cả.”Hoắc Dự nói với vẻ đương nhiên:"Vừa rồi em cũng nói sẽ không về nhà em mà, anh nghĩ chắc em cũng không thường xuyên đến công ty.

Còn trường học, chẳng lẽ em quên em đã tốt nghiệp rồi à?"Vệ Gia Tuyền: ".

.

.


Được rồi.” Không ngờ cô hoàn toàn không thể phản bác."Hôm nay cũng chạy đi chạy về cả ngày rồi, trở về ngủ sớm chút đi, sau rồi gói những vật gì quan trọng lại, ngày mai tan việc anh tới đón em.” Hoắc Dự giải quyết mau lẹ.Từ khi Hoắc Dự tiếp nhận quản lý Tập đoàn nhà họ Hoắc đến nay, nhân viên trong công ty đều biết anh là một người cuồng công việc.

Chẳng qua trước đây công ty trong nước chỉ nghe phong phanh bên công ty chi nhánh nước ngoài, gần đây mới chân chính thấy được.

Cả ngày hôm qua Hoắc Dự không lên công ty, không ai biết anh đi làm gì, nhưng không ít người đều có cảm giác rất kì lạ, đặc biệt là những người thường tiếp xúc với anh trong công việc.Hôm nay Hoắc Dự đến công ty, ai cũng thấy tâm trạng anh đang rất tốt.

Đương nhiên, ngoài mặt anh vẫn không biểu hiện gì nhưng các quản lý bộ phận khi báo cáo công việc với anh rõ ràng đã ít bị soi lỗi hơn lúc trước, thư ký trưởng phòng tìm anh để ký tên cũng không bị hỏi nhiều như trước.Đến buổi trưa, thỉnh thoảng Hoắc Dự cứ nhìn đồng hồ, nhưng nhìn mãi vẫn chưa đến giờ tan làm để đi.Chú Phùng, trợ lý của Hoắc Dự, từng đi theo ba anh làm việc, cũng chỉ có chú nhìn thấy Hoắc Dự đang có ý muốn về trước giờ tan làm, không khỏi hỏi: "Tổng giám đốc Hoắc, cậu muốn về sớm à?"Hoắc Dự gật đầu nói: "Đúng vậy, nhà tôi có chút việc.”Chú Phùng càng thấy kì lạ hơn:"Hình như hai ngày gần đây việc nhà của cậu hơi nhiều.”Cuối cùng thì Hoắc Dự còn trẻ, chưa thể hoàn toàn nhịn xuống, buộc phải nói:"Chú Phùng, hôm qua tôi đã hoàn thành chung thân đại sự của tôi, chú nghĩ thử xem, tôi không xin nghỉ để kết hôn thì có phải đã có lòng với công việc quá rồi không?"Lão Phùng sửng sốt cả buổi, cuối cùng "Á” lên một tiếng.Nụ cười trên gương mặt Hoắc Dự càng tươi rói, anh làm dấu tay giữ bí mật với chú Phùng rồi quay người đi.Rốt cuộc chú Phùng đã lấy lại tinh thần, phối hợp gật đầu, cảm thấy có chút vui mừng.

Tiểu bối chú ấy nhìn từ nhỏ đến lớn đã có mái ấm cho mình rồi.Hôm nay Hoắc Dự muốn qua nhà Vệ Gia Tuyền, sáng nay cô đã nói mật mã cửa vào cho anh, sợ anh không mở cửa được.Sau khi về nước, để thuận tiện cho việc đi làm thì Hoắc Dự quyết định ở tại một tòa chung cư gần công ty, cách chung cư Vệ Gia Tuyền đang ở khá gần.

Vệ Gia Tuyền thầm nghĩ: Sau này cô muốn về lúc nào cũng được, chỉ cần lấy vài bộ quần áo thay giặt và mấy chai lọ dùng hằng ngày, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Hoắc Dự đến sớm hơn Vệ Gia Tuyền nghĩ.

Lần này hai người gặp nhau với tư cách là vợ chồng đã kết hôn, tiếp theo sẽ là những ngày sống bên nhau.


Mặc dù đây là những điều mà Vệ Gia Tuyền mong muốn, nhưng khi làm thật thì cô lại cảm thấy quá nhanh, hơn nữa, cô thật sự không nghĩ rằng Hoắc Dự lại phối hợp cô đến mức này.Căn hộ của Hoắc Dự có diện tích lớn hơn của Vệ Gia Tuyền không ít, được xây dựng với kết cấu hai tầng với phòng ngủ và phòng làm việc trên tầng hai.Hoắc Dự để Vệ Gia Tuyền ngủ ở phòng cạnh phòng mình, vừa vào nhà là cầm vali của cô về phòng cô trước, Vệ Gia Tuyền nhắm mắt theo đuôi anh.Nhân viên bán thời gian mà Hoắc Dự thuê đã tới thay mới ga giường và chăn nhưng anh vẫn sợ Vệ Gia Tuyền không hài lòng, đặt vali xuống đất rồi nói:"Nếu không thích phong cách trang trí phòng thì có thể đổi, không phải chỉ mình căn phòng này, bất cứ căn phòng nào cũng được, chỉ cần em thích.”Căn hộ chung cư này được trang trí theo phong cách Bắc Âu, màu sắc cùng tông, đơn giản, vừa nhìn đã biết Hoắc Dự rất yêu thích nó.Nghe anh nói vậy, trong một cái chớp mắt, Vệ Gia Tuyền đã bất giác nghĩ: ‘Có phải ông này thả hồn vào vai diễn quá rồi không nhỉ?’ Nhưng cảm giác ngọt ngào trong lòng lại không lừa được ai cả.Chút nữa là giờ ăn cơm, Hoắc Dự bảo Vệ Gia Tuyền sửa sang lại những thứ mà cô mang đến, mình thì vào phòng bếp ở tầng dưới.Hoắc Dự mới về nước không lâu, gần như tối nào cũng phải tham gia tiệc xã giao, nếu không có thì toàn nấu qua loa rồi ăn một mình, không mấy chú trọng về khoản ăn uống.

Nhưng Vệ Gia Tuyền ở đây thì lại khác, trong tủ lạnh chất đầy nguyên liệu nấu tươi sống, nấu nướng cũng không phải sở trường của anh, nay anh muốn thử tự làm xem sao.Gần nữa tiếng sau, Hoắc Dự phát hiện mình đã quá đề cao bản thân.

Anh đặt máy tính bảng trên bồn rửa chén, vừa xem video vừa bỏ nguyên liệu vào trong chảo.

Hoắc Dự làm tổng cộng hai món, món thì chưa chín, món thì đen như than, vừa nhìn đã biết không thể ăn.

Anh đột nhiên nghe thấy có tiếng động truyền từ phía thang lầu, vội vàng đổ hai món đó vào trong thùng rác.Vệ Gia Tuyền tìm thấy anh đang ở phòng bếp, tò mò hỏi: "Anh Dự, anh đang nấu cơm sao?"Hoắc Dự vội giải thích: "Đâu có, anh sợ em khát nước nên định rót cho em một cốc nước.”Lúc này Hoắc Dư mới sực nhớ ra ba của Vệ Gia Tuyền nấu ăn rất ngon.

Đừng nói ông nấu không ăn được, cho dù miễn cưỡng nấu ra hai món cũng ăn đứt anh.Vệ Gia Tuyền sờ bụng mình và nói:"Em hơi đói bụng, chúng ta ăn lẩu cay thập cẩm Tứ Xuyên được không, để em đặt cho.”Hoắc Dự gật đầu nói: "Nghe em.”Vệ Gia Tuyền vừa đi hai bước thì đột nhiên quay đầu lại nói: "Anh Dự, hình như em nghe thấy mùi khét.”Hoắc Dự đứng đắn hùng hồn hỏi ngược lại: "Có hả?"Vệ Gia Tuyền cũng không hỏi lại, tưởng mình nhầm.Chuỗi ngày sống chung của Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự đã chính thức bắt đầu, bữa cơm chung đầu tiên của hai người chính là lẩu cay thập cẩm Tứ Xuyên.

Vệ Gia Tuyền ăn đến say sưa ngon lành, không biết người đàn ông đang ngồi đối diện mình đã trải qua những "thăng trầm” gì vào hôm nay.Tác giả có lời muốn nói: Vệ Gia Tuyền ngây thơ vẫn cho rằng mình mới là người kéo Hoắc Dự vào tròng.