"Hôm nay tâm trạng tốt, tặng em thêm một bất ngờ nữa."
"Bất ngờ gì?" Giọng nói của tôi bị gió thổi tan biến.
……
Chiếc xe dừng lại trước một trung tâm giải trí.
Khi bước vào phòng riêng, tôi mới biết điều bất ngờ mà Chu Hạnh Trạch nhắc đến là gì.
Đó là một buổi tiệc sinh nhật dành riêng cho tôi.
Chu Hạnh Trạch ghé sát vào tai tôi, thì thầm với vẻ bí ẩn: "Bất ngờ thật sự còn ở phía sau."
Tôi không nghe rõ lắm: "Anh nói gì cơ?"
Ánh mắt của Chu Hạnh Trạch hướng về phía cửa phòng.
Tôi cũng nhìn theo, cánh cửa từ từ được đẩy ra từ bên ngoài.
Một đôi vợ chồng trung niên bước vào.
Người phụ nữ mặc chiếc váy thanh lịch giản dị, nhưng vẫn không che giấu được khí chất tao nhã, đoan trang của bà.
Tôi sững người trong giây lát.
Năm đó, khi tôi được cứu khỏi vùng núi, toàn thân bẩn thỉu ở trại trẻ mồ côi, chính là người phụ nữ này đã yêu thương xoa đầu tôi.
Đột nhiên khoảnh khắc trong ký ức trùng lặp với hiện thực trước mắt.
Một cảm giác cay cay dâng lên trong mắt tôi.
Người phụ nữ nhanh chóng bước tới, ôm chặt lấy tôi, mang theo cảm giác ấm áp chẳng khác gì năm xưa.
"Cậu nhóc này đã kể hết với cô rồi.”
"Nếu khi đó cô kiên quyết hơn, nhất định giữ con ở lại bên cạnh mình..."
Giọng của người phụ nữ run rẩy.
"Con có phải, có phải đã không chịu nhiều tủi nhục như vậy không?"
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt mờ mịt chảy xuống.
"Phập!"
Dường như trong lòng tôi có một sợi dây căng chặt bấy lâu, đột nhiên đứt phựt.
Bị bán đi năm thứ tám, tôi từng có một lần trốn thoát.
Lúc đó, tôi khác với những đứa trẻ khác trong làng bị bán đi.
Chúng khóc lóc, la hét đòi về nhà.
Nhưng mỗi lần khóc, chúng đều bị đánh đập tàn nhẫn.
Sau đó, chúng bị nhốt trong chuồng lợn, không được cho ăn cũng chẳng có nước uống.
Chỉ khi nào chúng ngoan ngoãn nhận lỗi và chịu gọi những người xa lạ đó là bố mẹ, thì mới được sống đỡ hơn chút.
Tôi thì khác.
Tôi sợ đau.
Sau lần đầu tiên bị đánh, tôi trở nên ngoan ngoãn.
Tôi nghe lời, thông minh, giúp họ làm việc nhà.
Họ tin chắc rằng tôi sẽ không dám bỏ trốn.
Cho nên sau này, khi họ lên chợ phiên trên thị trấn, họ chỉ ném cho tôi một cái bát, yên tâm để tôi đi ăn xin ở con phố khác một mình.
Tình cờ, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Đó là khuôn mặt khiến tôi toát mồ hôi lạnh mỗi khi nghĩ đến.
Năm tôi bốn tuổi, chính người này đã bán tôi vào ngọn núi này.
Lúc này, hắn đang bế một cậu bé đang ngủ say, định đưa cậu vào một chiếc xe tải nhỏ.
Cậu bé trông chừng bằng tuổi tôi.
Ăn mặc bảnh bao, làn da trắng trẻo.
Chắc hẳn là đứa con cưng được bố mẹ yêu thương nâng niu.
Những gì tôi đã trải qua suốt tám năm qua hiện về rõ mồn một trong đầu.
Tôi không đành lòng.
Nhớ lại con phố khác vừa đi qua, có một cặp vợ chồng trung niên với vẻ mặt lo lắng như đang tìm kiếm điều gì đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm hét lớn.
"Bắt cóc trẻ em! Bắt cóc trẻ em!"
Cậu bé được cặp vợ chồng trung niên kia cứu thoát nhờ tiếng hét của tôi.
Người mẹ của cậu bé, cũng chính là người phụ nữ đó, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không ngừng cảm ơn.
Tôi mừng rỡ, định nói gì đó với bà.
Nhưng đột nhiên, tôi bị bế lên.
"Bố" của tôi với hàm răng vàng khè, cười nham nhở với người phụ nữ.
"Con bé nghịch ngợm quá, về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại nó."
Sau ngày hôm đó, trên người tôi có thêm rất nhiều vết thương.
Những ký ức đau buồn bị chôn vùi từ lâu ập về, nhấn chìm tâm trí tôi.
Những tháng ngày sống không bằng c.h.ế.t hiện lên rõ ràng trước mắt.