Tôi hiếm khi khóc.
Khi bị bắt cóc suốt tám năm, phải chịu đủ khổ cực, tôi không khóc.
Khi trở về nhà họ Phương, bố mẹ ruột lại thiên vị một cô gái chẳng có chút quan hệ huyết thống nào, tôi cũng không khóc.
Khi bị Tô Nhạc bày mưu kế hãm hại, bị anh trai mắng mỏ mà chẳng phân biệt phải trái, tôi vẫn không khóc.
Nhưng lúc này đây, tôi lại không thể ngăn nổi nước mắt.
Chu Hạnh Trạch xoa rối tóc tôi một cách vụng về.
"Ra viện rồi tôi sẽ bù cho em một sinh nhật khác, đừng khóc nữa."
Tôi hít hít mũi, ôm chặt con ch.ó nhồi bông trong lòng.
"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Rõ ràng trước đây chúng ta chẳng hề quen biết.
Chu Hạnh Trạch quay đầu sang hướng khác, không trả lời.
Ngày tôi xuất viện, tôi lại gặp gia đình đó.
Thái độ của bố mẹ đối với tôi đã dịu đi nhiều so với trước kia.
Chỉ có Phương Hàn Phong vẫn đứng chắn trước Tô Nhạc, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét mà anh ta không thèm che giấu.
Mẹ bước lên một bước.
"Nguyệt Nguyệt, đêm qua mẹ đã suy nghĩ cả đêm, đúng là chúng ta đã sai."
Bố cũng rất hiếm khi cúi đầu: "Đừng giận nữa, về nhà thôi."
Thấy tôi không trả lời, mặt Phương Hàn Phong lạnh lùng nói:
"Phương Đạm Nguyệt, bố mẹ đã xin lỗi em rồi, em còn muốn làm loạn đến mức nào nữa?"
Tôi siết chặt tay, cười lạnh lùng: "Nếu xin lỗi có tác dụng, thì những ngày tháng tôi trải qua khi về nhà họ Phương là gì?
"Chẳng lẽ chỉ là vận xui của tôi sao?"
Thực ra, khi tôi mới trở về nhà họ Phương, tuy họ có chút xa cách, nhưng ít nhất bên ngoài vẫn đối xử tốt với tôi.
Tôi nghĩ rằng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, sớm muộn gì cũng sẽ hòa nhập được vào gia đình mà tôi đã lỡ mất tám năm.
Nhưng sau đó tôi mới nhận ra, người thật sự khao khát tình thân này, từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi.
Dưới những chiêu trò tinh vi của Tô Nhạc, ánh mắt của họ dành cho tôi dần dần nhuốm đầy sự khó chịu và thù địch.
Giống như ở trường học, Tô Nhạc luôn cố ý đưa cho tôi sữa và đồ ăn vặt đã hết hạn.
Lúc đó, tôi không hề hay biết, ngược lại còn rất vui vì nghĩ rằng mình có được một người bạn.
Cho đến một lần sau giờ tan học, bụng tôi đau quặn lên từng cơn, tôi không chịu nổi phải lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, trời đã tối đen.
Ngoài trời đang đổ mưa lớn, tôi cố nén cơn đau trở về nhà và chờ đón tôi là cơn thịnh nộ của Phương Hàn Phong.
Anh ta hỏi tôi tại sao không nghe điện thoại, tại sao không trả lời tin nhắn.
Anh ta và Tô Nhạc đã phải đội mưa đi tìm tôi khắp trường.
Vì chuyện đó, Tô Nhạc bị cảm.
Tôi đứng ngây người tại chỗ, bất lực nhận hết mọi cơn giận dữ của anh ta.
Điện thoại sao?
Tôi lấy lại tinh thần và định giải thích, nhưng phát hiện ra mình không tìm thấy điện thoại đâu.
"Là cái này phải không?"
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Chiếc điện thoại màu hồng lẽ ra phải nằm yên trong cặp của tôi, lúc này lại xuất hiện trong tay Tô Nhạc.
Cô ấy kêu lên một tiếng ngạc nhiên, rồi rất hiểu chuyện mà bổ sung thêm.
"Đây là chị nhặt được ở bàn đá trong khu vườn nhỏ của trường.”
"Đang lo không tìm được chủ nhân, Đạm Nguyệt mau lại xem có phải của em không?"
Phương Hàn Phong nhận ra nó ngay.
Đó là chiếc điện thoại anh ta thay ra đưa cho tôi, cả ốp lưng cũng là của anh ta, dùng rồi không cần nữa thì đưa cho tôi.
Giây tiếp theo, một cái tát vang dội rơi xuống má tôi.