Khi Ngốc Bức Xuyên Thành Pháo Hôi Nữ Phụ

Chương 2: Thế giới 1: Tiêu Ước x Nguyễn Chi(2)




Động tĩnh bên này đã làm đam phong chân nhân chú ý.

Đàm phong chân nhân từ trên đài nhìn xuống, thấy đồ đệ của mình cũng ở trong đó, sắc mặt có chút lạnh lùng: "Đây là có chuyện gì?"

Mạnh Ngọc Sơn nhìn mặt sư phụ mình, đương nhiên không thể nói ra sự thật, cũng trách Nguyễn Chi nhảy ra phá rối, nếu không trận tỷ thí của hắn và Tiêu Ước đã sớm bắt đầu rồi, đến lúc đó mọi người sẽ chỉ càng chú ý đến kết quả bại trận của Tiêu Ước, ai sẽ còn cố ý truy ngược nguyên do.

Mồ hôi lạnh trên trán Mạnh Ngọc Sơn đều chảy ra:

"Sư phụ, con..."

"Trưởng môn nhân, là con muốn khiêu chiến Mạnh sư huynh." Nguyễn Chi đột nhiên nói, cô hành lễ với Đàm Phong chân nhân, "Nghe nói Mạnh sư huynh đã hiểu rõ chiêu thứ 9 'Âm Nguyệt kiếm pháp', đệ tử rất muốn được thỉnh giáo một trận."

Mạnh Ngọc Sơn lập tức ngoan ngoãn thuận theo bậc thang mà xuống*: "Đúng vậy, Nguyễn sư muội toàn tâm hướng học, nhưng mà Tiêu sư đệ không an tâm, giằng co mãi không tha."

(*顺坡下驴: thuận pha hạ lư, nghĩa là thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa. Là một câu ẩn dụ cho việc mượn cơ hội để xuống đài.)

Nguyễn chi theo ngay sau: "Đa tạ ý tốt của Tiêu sư huynh, nhưng con đường kiếm đạo chung quy vẫn cần tự thân cảm ngộ, bây giờ bảo vệ ta, là tương lai sẽ hại ta. Tiêu sư huynh không cần cố nữa, hôm nay ta nhất định phải quyết chiến với Mạnh sư huynh tìm ra đỉnh phong Hoa tông!"

Mạnh Ngọc Sơn nắm lấy cọng rơm cứu mạng: "Đúng đúng đúng, Nguyễn sư muội nói rất đúng, chúng ta sẽ chiến đến tối thì thôi!"

Đàm phong chân nhân: "...."

Tiêu Ước đang định mở miệng: "..."

Hay cho một câu trợn mắt nói mò.

Hoang đường.

Nguyễn Chi và Mạnh Ngọc Sơn đứng trên võ đài, hai người đứng đối diện nhau, Mạnh Ngọc Sơn chắp tay: "Nguyễn sư muội, mời."

Nguyễn Chi rút bội kiếm 'Tương Tư' của mình ra, đây là một thanh kiếm màu bạc tiêu chuẩn, lại ngắn, phù hợp cho nữ kiếm tu, kiếm phong ra khỏi vỏ gặp ánh mặt trời, liền xuất hiện ánh bạc nhàn nhạt, như thể được bao phủ bởi một lớp sương mù mềm mại.

"Mạnh sư huynh, mời."

Hai thanh kiếm đối đầu, ánh bạc lóe lên, va chạm giữa không trung phát ra âm thanh chói tai, lực đạo truyền đến từ thanh kiếm làm cho cánh tay Nguyễn Chi tê rần, lưỡi kiếm ngoặt lại đâm vào cổ tay trong Mạnh Ngọc Sơn, Mạnh Ngọc Sơn đã sớm phòng bị xoay mũi chân để né, đồng thời vung kiếm để áp chế đường kiếm của Nguyễn Chi.

Tương Tư kiếm ép sát mặt Nguyễn Chi, từ góc độ này rất khó để tránh. Nguyễn Chi đột nhiên hạ thấp eo, thân mình uốn xuống một độ cong khó mà tin được, cổ tay lật lại thu kiếm, nhưng cánh tay vẫn bị Mạnh Ngọc Sơn vạch phải một đường, linh lực hung hãn theo đường kiếm mà thấm vào vết thương, Nguyễn Chi cắn chặt răng, không chút do dự đảo ngược kiếm thế, xuất ra chiêu "Tiêu Tiêu Diệp Hạ".

Đương nhiên Mạnh Ngọc Sơn không yếu.

Chỉ có thể kéo dài thời gian chờ hắn tự phạm sai lầm.

Nguyễn Chi không dám lơ là, từ lúc bắt đầu cô đã rơi vào thế yếu, nhưng tuyệt đối không thể rút lui trước.

Cuộc tỷ thí này thật sự quá kỳ lạ, toàn bộ đệ tử không vội vàng tìm đối thủ mà đều dời đến dưới đài quan sát trận đấu, sau đó thực sự không nỡ nhìn thẳng, liên tục thở dài:

"Nguyễn sư muội việc gì phải thế chứ, ài."

"Nói cho cùng, thực ra là do Mạnh sư huynh khơi chuyện, lúc trưởng môn qua hỏi, Nguyễn sư muội cứ nói sự tình ra là được rồi, nhất quyết đáp ứng làm gì chứ?"

"Này còn không hiểu sao? Mạnh Ngọc Sơn rõ ràng là nhằm vào Tiêu Ước, Nguyễn Chi lần này nếu như không đáp ứng làm Mạnh Ngọc Sơn tức giận, sau này không chắc Mạnh Ngọc Sơn sẽ nghĩ ra cách gì gây phiền hà cho Tiêu Ước, Nguyễn Chi đây là vì Tiêu Ước mà không màng bất cứ thứ gì."

......

Những âm thanh này tán gẫu ép đến vô cùng thấp, không truyền đến tai người chuyên tâm tỷ thí trên đài, đồng dạng Tiêu Ước thân ở dưới đài lại nghe vô cùng rõ ràng.

Hắn nhìn Nguyễn Chi không chớp mắt, sắc đen trong mắt càng thâm sâu.

Thân hình thiếu nữ linh động uyển chuyển, phản xạ nhanh nhẹn nhiều lần tránh thoát lưỡi đao sắc bén. Theo thời gian trôi qua càng lâu, khí tức nàng càng hỗn loạn, nhịp điệu kiếm pháp đều loạn lên, trở nên dần miễn cưỡng, trên người cũng xuất hiện nhiều vết thương nhỏ do kiếm khí của Mạnh Ngọc Sơn làm bị thương. Mỗi lần phát động linh lực đều chạm phải vết thương trên cánh tay, cánh tay mảnh mai giống như tùy thời không nắm được kiếm, yếu đuối đáng thương.

Nhưng đôi mắt nàng sáng dị thường, thần sắc không có nửa phần thống khổ, giống như tất cả những việc này đối với nàng là chuyện tốt.

"Nguyễn---"

Tiêu Ước mở miệng muốn ngăn cản trận đấu tiếp diễn.

Chính lúc này.

Thân hình Mạnh Ngọc Sơn khó thấy mà trì trệ, không có khả năng thu hồi những chiêu kiếm đã xuất ra, không tiến thì lùi.

Nguyễn Chi trước mắt sáng lên: chính là lúc này!

Nguyễn Chi không chút do dự tăng thêm lực mũi kiếm đâm lên, linh lực va chạm. bạo phát ra khí lưu mãnh liệt.

Nguyễn Chi vốn chỉ nâng tay lên, không ngờ một kích tất trúng đánh bay kiếm của Mạnh Ngọc Sơn.

Trong trận đấu của kiếm tu, đánh rơi bội kiếm là thua.

Mạnh Ngọc Sơn ngơ ngác nhìn theo thanh kiếm bị đánh bay, ánh mắt theo thân kiếm trên không trung vẽ ra một đường parapol hoàn mỹ, rõ ràng là chưa phản ứng được.

"......"

Xung quanh lại rơi vào sự im lặng chết chóc quen thuộc.

Sau đó, lần lượt rơi xuống tiếng hít khí lạnh.

"Nguyễn sư muội vậy mà thắng rồi!"

"Chiêu thức nhanh quá! Là ta hoa mắt đã bỏ qua cái gì vậy??"

"Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.." ( 后生可畏: chỉ lực lượng tân sinh của thanh niên, dễ dàng vượt qua các bậc tiền bối)

"Tiêu sư đệ vừa lên tiếng, Nguyễn sư muội đã bộc phát, đây đúng là sức mạnh của tình yêu!"

Mạnh Ngọc Sơn cuối cùng cũng phản ứng được, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Chi, trong mắt tràn đầy không cam tâm và oán hận không nói lên lời, ngay sau đó, bị linh lực trong cơ thể phân tán hỗn loạn kích thích khiến hắn ngất đi.

Hiện trường lại trầm mặc hai giây.

Trong đám người nhảy ra một câu đầy nghi hoặc: "Này, không chịu nổi thất bại thế sao?"

Mạnh Ngọc Sơn lấy mạnh hiếp yếu chính là sai, đến cuối cùng lại kết thúc như vậy, các đệ tử có mặt đều xem thường, trong lời nói khó tránh mang theo ngữ khí chế giễu khinh thường.

Nguyễn Chi xuống đài, ngược lại bị vài vị sư huynh muội vây quanh. Bọn họ mặc dù không quá thích điệu bộ khi trước của Nguyễn Chi, lần này lại dao động trước tình yêu như con thiêu thân đâm đầu vào lửa của cô; cộng thêm tinh thần kiên cường không chịu bỏ cuộc và phong thái kiếm tu của mình, đánh bậy đánh bạ thắng được cảm tình của số đông.

Nguyễn Chi bị vây quanh bởi tán thưởng ngu ngơ nói cảm ơn: "......Cảm ơn sư huynh sư muội đã quan tâm, ta không sao."

Lương tâm cắn rứt của vua ăn hôi thôi thúc cô sớm chuồn khỏi hiện trường, sau vòng thắng đầu tiên có một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi, cô chuẩn bị chạy đến y phòng trong phái mua chút thuốc trị thương.

Phòng thuốc có cái tên rất ngạo mạn "Lưu Tiên Đường", không biết có phải là có ý dù có là thần tiên sắp chết cũng cứu lại được không, vị trí nằm ở đầu phía Đông Nam Tầm Hoa tông, cách võ trường hơi xa.

Nguyễn Chi tranh thủ từng giây từng phút chạy đến Lưu Tiên đường, một bên sơ cứu tạm thời vết thương, tránh cho vết thương bị nứt và chảy máu lúc sử dụng linh lực.

Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mắt.

"xíttt---"

Nguyễn chi suýt thì đâm vào hắn, miệng phát ra một tiếng kinh hô ngắn, dùng tay trái không bị thương tiện tóm lấy cái gì đó, dừng lại quán tính đâm vào phía trước, nhưng đầu thì không may mắn thoát nạn, bi thảm đâm sầm vào bức tường thịt rắn chắc.

Cô nhe răng trợn mắt ngẩng đầu nhìn qua, vừa hay đối mặt với gương mặt biểu cảm có chút kỳ quái của Tiêu Ước.

Hắn nhìn xuống cô, hàng mi rũ xuống làm cho đôi mắt hắn càng thêm u ám.

"...."

Oan gia ngõ hẹp.

Nguyễn Chi luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình mỗi khi đối mặt với nam chính, từ trong đôi đồng tử đen như mực của đối phương nhìn thấy vết đỏ trên trán mình, lẽ thẳng khí thừng mà hỏi: "Huynh có chuyện gì?"

Tiêu Ước lấy ra một bình sứ bạch ngọc.

Rộng bằng ba ngón tay, to khoảng nửa bàn tay, thân bình ánh ra trơn bóng dưới ánh sáng mặt trời, vừa nhìn là biết đồ tốt.

Tiêu Ước đưa bình sứ cho cô, từ ngữ ngắn gọn:

"Cao Tuyết Sương, linh dược trị thương"

"Cho muội?"

Nguyễn Chi có chút nghi hoặc.

Cô nhớ rõ Cao Tuyết Sương là loại thuốc chắc chắn là loại thuốc tốn vàng số một tu chân giới, với ngoại thương của cô thì hiệu quả nhất, nhưng quan hệ giữa cô và nam chính...nói trắng ra cô là kẻ tiên phong đi đầu cho nam chủ vả mặt, không có tình đồng môn gì đáng nói đi?

"Ừm."

Tiêu Ước liếc nhìn cái tay cô vẫn lôi kéo áo mình, ngữ khí bình bình nói: "Sau này không cần lại phải làm chuyện như thế nữa".

Nguyễn Chi lập tức buông tay.

Vừa nãy đột nhiên quên mất.

Tiêu Ước thuận thế nhét Cao Tuyết Sương cho cô, nói tiếp: "Đừng cho rằng đổi thủ đoạn khác là có tác dụng, ta hi vọng cô cách ta xa chút".

Nguyễn Chi: "???"

Vị đại ca này nói cái thứ gì vậy nè?

Là do nãy tóm lấy tay áo của hắn hả?

Biểu cảm trên mặt phải nói là rất rối rắm phức tạp, có một loại bức bối khó chịu muốn nói nhưng lại không nói ra được, cảm xúc trong ánh mắt cuồn cuộn và sự rối rắm giữa ấn đường phản ánh hoàn hảo sự nội tâm đang đấu tranh.

Tiêu Ước vốn dĩ muốn nói xong là đi, mím môi dưới, vẫn là mở miệng: "Cô muốn nói gì?"

Ánh mắt cá chết của Nguyễn Chi nhìn trừng trừng mặt hắn mấy giây, gương mặt đơ cứng nói: "Cả đời ta chưa từng cạn lời như vậy bao giờ".