Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại - Chương 58




Edit: Dương Tử Nguyệt



Ngày đại thọ sáu mươi của Tả Lãnh Thiện, trấn nhỏ rất náo nhiệt, nhiều người giang hồ kết tốp ba tốp năm hoặc thành nhóm đi lên núi, Nghi Lâm và Đông Phương Triệt, Đinh Tam xen lẫn trong trong đám người này, Đinh Nhị ở lại trông coi hành lý.



Bọn họ muốn đánh lén giá họa nên Đông Phương Triệt cố ý dán râu giả lên mặt, không còn thấy bộ dạng tuấn dật vốn có của hắn; Nghi Lâm mang theo mạng che mặt, quanh người có rất nhiều cô gái như cô, không đáng chú ý; về phần Đinh Tam, hắn vốn có râu quai nón, vì để ngụy trang, hôm nay cố ý cạo râu, nhìn đẹp mắt hơn rất nhiều.



Ba người đi vào trong đám người, nhìn rất bình thường.



Cả đường núi được quét dọn sạch sẽ, mỗi nơi nghỉ đều có một vài đệ tử phái Tung Sơn mang nước trà điểm tâm đến đón khách, chuẩn bị rất chu đáo. Đi vào một đoạn đường, một nhóm bốn đệ tử phái Tung Sơn chia nhau đi đón khách, làm việc tốt, nói chuyện có lễ, hoặc đi trước dẫn đường, hoặc nhỏ giọng giới thiệu cảnh trí xung quanh, hoặc trả lời vấn đề những người này, ngay ngắn trật tử, vừa đàng hoàng lại không vô lễ, có phong thái của môn phái lớn.



Phái Tung Sơn là môn phái đứng đầu Ngũ Nhạc kiếm phái, đại thọ sáu mươi của Tả Lãnh Thiện, nghĩ lại, bốn phái còn lại chắc chắn sẽ đến chúc thọ, không biết lần này ai đại diện phái Hằng Sơn đến đây.



Dọc đường núi gấp khúc, đường đi khó khăn nhưng cảnh trí lại đẹp hợp lòng người. Càng đi về phía trước, hai mắt không tự chủ mà dừng lại, trước mắt hiện ra một cánh cửa, gió thổi nhẹ nhàng, mây mù ập tới. Đệ tử dẫn đường đằng trước cao giọng nói “Nơi này là Triều Thiên Môn, đằng trước là Thiền Viện, là chỗ chúc thọ hôm nay, mời các vị đi theo ta” Nói xong đi về phía Tây Bắc.



Đi thêm một đoạn đường, trước mắt rộng lớn, chỉ thấy đỉnh núi cao chót vót, nơi này có rất nhiều tụ tập trước. Cách đấy không xa có một tòa tháp cổ, trước cổ tháp là hai tấm bia đá, trên đó viết: Tuấn Cực Thiền Viện.



Đinh Tam nhỏ giọng giảng giải bên tai “Nơi này là đỉnh của Tung Sơn, trước kia gọi là ‘Nga cực’. Tuấn Cực thiền viện vốn là ngôi chùa Phật giáo, sau này trở thành nơi ở của chưởng môn phái Tung Sơn”





Nhìn ngôi chùa chiền kia, không quá lớn, hôm nay tập trung nhiều hơn ngàn người, nếu mở tiệc tại Tuấn Cực thiền viện, chỉ sợ ngồi không đủ, cho nên mới đem bàn ra nơi này, miễn cưỡng lắm mới ngồi đủ.



Đám Nghi Lâm trong mắt mọi người chẳng là nhân vật lớn gì, nên không có người có chức vụ cao trong phái Tung Sơn tới đón, chỉ có các đệ tử bình thường đến đưa trà điểm tâm lên cho họ, sau đó thì rời đi.



Nghi Lâm nhìn xung quanh, muốn tìm vị trí của phái Hằng Sơn, Đông Phương Triệt kéo tay cô, truyền âm nói “Bàn đầu bên tay trái, là sư phụ muội đến” Ánh mắt Nghi Lâm lập tức nhìn sang, quả nhiên thấy bóng người quen thuộc ở bàn thứ nhất, bên cạnh là Nghi Mẫn, Nghi Chất và sáu bảy vị sư tỷ, còn có một cô gái mặc đồ màu xanh ngồi bên trong, cỡ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng thanh tú, đây…là Tần Quyên sao?



Cô đã lâu không gặp Tần Quyên, lúc trước khi rời khỏi phái Hằng Sơn, Tần Quyên chỉ mới bảy tám tuổi, đây hẳn là thiếu nữ mười tám thay đổi lớn, cô không dám khẳng định, Đông Phương Triệt giống như hiểu cô, truyền âm nói “Ta nghe sư tỷ muội gọi nàng ta là Tần Quyên”



Quả nhiên là Tần Quyên! Tâm trạng Nghi Lâm có chút phức tạp, còn tại sao phức tạp thì cô chả rõ.



Người đến chúc thọ Tả Lãnh Thiện rất nhiều, một lát sau lại thấy rất nhiều người từ dưới núi lên, một lát sau thì nghe người nói “Người của phái Hoa Sơn đến…” Nghi Lâm chuyển tâm mắt sang, đúng là người phái Hoa Sơn đến, người đứng đầu có khuôn mặt chữ nhật, mày kiếm môi mỏng, cũng xem như đẹp trai, đó là Lệnh Hồ Xung! Sau hắn là đám người Nhạc Linh San, Lâm Bình Chi, người của phái Tung Sơn không nhiều, chỉ có năm người đến.



“Nhìn nữa ta sẽ hôn muội” Nghi Lâm thích thú nhìn bọn họ, không biết cô nghĩ gì, đột nhiên bên tai cô truyền đến giọng nói nhỏ, giọng nói trầm thấp, từ tính êm tai. Nghi Lâm quay đầu trừng hắn một cái, tức giận truyền âm nói “Ngươi có thể đứng đắn chút không?” Râu của Đông Phương Triệt gần như che nửa mặt hắn, khiến người khác không thể nhìn rõ biểu tình của hắn, chỉ nghe hắn nói lại “Hôm qua, lúc ở trên giường mới không đứng đắn” Nghi Lâm nghe vậy thì tức giận vô cùng, mày liễu nhíu mày.



Đêm qua cô nằm trên giường thương lượng với hắn nên làm chuyện gì vào hôm nay, tên hư hỏng này bắt đầu chiếm tiện nghi của cô, rất vô sỉ.




Đông Phương Triệt nhéo tay cô mấy cái, cười ái muội nhưng không nói gì chọc cô giận, ngược lại nghiêm mặt nói “Lâm Nhi không biết người đến chúc thọ Tả Lãnh Thiện rất nhiều sao?



Trong lời của hắn còn có ý tứ, hình như là chỉ dẫn gì đó Nghi Lâm lập tức đoan chính, hiếu kỳ hỏi “Không lẽ hôm nay còn có chuyện khác nữa sao?”



Đông Phương Triệt cười lạnh một tiếng, truyền âm nói “Ngũ Nhạc kiếm phái cùng tiến cùng lùi, Nhạc Bất Quần của phái Hoa Sơn bị người phế võ công vô cớ, điều này với Ngũ Nhạc mà nói là khiêu khích rõ ràng, phái Tung Sơn đứng đầu Ngũ Nhạc kiếm phái, Tả Lãnh Thiện luôn có ý xác nhập năm phái lại…. Nếu Lâm Nhi là Tả Lãnh Thiện thì sẽ làm chuyện gì?”



“Ý của ngươi là Nhạc Bất Quần bị phế võ công, vừa vặn có cớ cho Tả Lãnh Thiện nhập năm phái lại?” Nghi Lâm suy nghĩ một lát rồi nói.



Đông Phương Triệt nhéo cô mấy cái, khen nói “Quả nhiên thông minh, trẻ nhỏ dễ dạy”




Nghi Lâm nhìn hắn xem thường, hắn đã nói đến đấy, nếu cô nghĩ không ra thì cô chính là kẻ ngốc. Có điều hôm nay Tả Lãnh Thiện nhất định rất bi kịch, xác nhập năm phái sao? Mơ đến kiếp sau đi.



Không lâu sau, một nam trung niên mặc áo màu vàng đi ra từ Tuấn Cực thiền viện, phía sau hắn là hai mươi đệ tử, nhìn rất khí thế. Mặc dù Nghi Lâm chưa gặp Tả Lãnh Thiện nhưng cũng đoán được nam tử cao gầy chưa đến bốn mươi kia chính là hắn. Hôm nay là đại thọ sáu mươi của hắn, nhìn qua không thấy già, lại có mấy phần tiên phong cốt đạo.



Đông Phương Triệt từ lúc thấy Tả Lãnh Thiện xuất hiện, ánh mắt hơi nheo lại Nghi Lâm cảm nhận được tay hắn cầm tay mình hơi mạnh, không biết đang hung phấn cái gì. Cô muốn rút tay ra lại bị hắn dùng sức cầm chặt lại, Đông Phương Triệt truyền âm nói “Võ công người này không tầm thường, cao hơn Nhạc Bất Quần không ít, nếu không phải vì muội, ta muốn đánh với hắn một trận”




Hắn rất hiếm khi khen võ công người khác, Nghi Lâm nghe được lời đó, biết bản sự của Tã Lãnh Thiện rất cao, mặc dù làm chuyện không khác cầm thú nhưng hắn đủ tư cách để có dã tam, thật ra, chiếu theo quy củ của giang hồ, kẻ mạnh là vua, muốn hại một nhà không phải là chuyện gì quá đáng, nhưng sai ở chỗ cô gái nhỏ là người phái Hằng Sơn, lại có tình cảm sâu đậm với phái Hằng Sơn, bởi vậy, cho dù Tả Lãnh Thiện có sửa lại nguyên tác thì hắn vẫn phải làm vật hi sinh… Giống như Tần Quyên, mặc dù thay thế phân diễn của ‘Nghi Lâm’ nhưng vẫn có đạo lý yêu đơn phương nhất định, lúc mới bắt đầu, cô đã chú ý Tần Quyên thay đổi biểu tình khi thấy Lệnh Hồ Xung, ban đầu là kích động, vui vẻ, sau lại ả đạm, bất đắc dĩ…



Chuyện đời khó nói trước, nhưng, rất nhiều chuyện lại không thể thoát khỏi gồng xiềng vận mệnh, thế giới này, Nghi Lâm thấy rất mâu thuẫn, phức tạp nhưng cũng đơn giản.



Không biết tại sao, cô đột nhiên không muốn ở lại đây, tâm trạng có chút phiền muộn, ngực khó thở đau đớn, giống như điềm báo của bệnh tình, rất không bình thường, theo suy đoán của cô, chỉ cần không chịu kích thích quá độ sẽ không phát bệnh. Truyền âm nói với Đông Phương Triệt đau ngực, Đông Phương Triệt thấy cô nhíu mày, vội vàng truyền âm cho Đinh Tam, bảo hắn báo Đinh Nhất rat ay. Tả Lãnh Thiện đáng thương, hao tâm phí sức với ngày hôm nay, cực kỳ hang hái, nhưng ngay cả một câu cảm nghĩ cũng chưa nói được đã bị người tính kế, trước khi té xỉu, sự tuyệt vọng ngập khắp lòng lão.



Đợi mọi người ngất hết, Đông Phương Triệt dặn Đinh Nhất hai câu, trực tiếp ôm Nghi Lâm trở về, tay kéo mạng che mặt của cô, Đông Phương Triệt nói “Có mang theo thuốc không?” Sắc mặt Nghi Lâm tái nhợt, lắc đầu bảo không, Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Sau này phải mang thuốc theo bên người, cũng để bên người ta một ít, phòng ngừa vạn nhất”



Nghi Lâm cười cười, hít sâu mấy cái, cố gắng áp chế cảm giác buồn bực trong ngực, thấy hắn lo lắng đứng bên cạnh, trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói “Ta không phát bệnh thật, đừng lo, có thể là do đỉnh núi cao, thiếu dưỡng khí nên khiến tim đập nhanh”



“Thiếu dưỡng khí là sao?”



“Là không khí loãng, hô hấp không tốt”