Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại - Chương 53




Edut: Dương Tử Nguyệt



“Rủa muội?” Đông Phương Triệt nhíu mày, đứng dậy từ trên giường, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, hứng thú hỏi “Sao lại nói vậy? Không lẽ thầy thuốc kia là lang băm?”



Nhớ tới ông lão vừa mới bị nâng ra ngoài, thì ra là thầy thuốc, Nghi Lâm bĩu môi nói “Với y thuật của ta, sống tới năm mươi tuổi không phải là vấn đề gì, a, đau, ngươi làm gì đấy?”



“Năm mươi tuổi?” Đông Phương Triệt giống như không thấy cô đang đau đớn, tay càng dùng sức nắm chặt bả vai cô, giờ khắc này, trong lòng hắn như có tảng đá ngàn cân nện vào, năm mươi tuổi trong miệng cô còn khiến hắn khó nhận hơn ba mươi tuổi trong miệng thầy thuốc kia. Có lẽ, từ sâu trong đáy lòng hắn, hắn cực kỳ tin tưởng y thuật của cô, luôn chắc chắn cô sẽ có cách khiến mình sống lâu trăm tuổi.



So sánh với hắn, giọng điệu của cô nhẹ hơn nhiều, tâm trạng cũng rất tốt, không nhanh không chậm nói “Năm nay ta mười tám tuổi, có thể sống thêm ba mươi hai năm, đương nhiên, nếu may mắn còn có thể sống tới năm mươi mốt, năm mươi hai tuổi”



Nghi Lâm nghĩ như vậy, kiếp trước cô hai mươi ba tuổi, đời nay xuyên qua lúc năm tuổi, 45+23=68 tuổi, tuổi như vậy, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, với cô mà nói đã đủ rồi, không cần sống tới lúc đầu bạc trắng, miệng không còn răng, mặt đầy nếp nhăn mới là điều tốt.



Cô cảm thấy bình thường nhưng không có nghĩa người khác cũng như cô.



Đông Phương Triệt nhẹ giọng nói “Không có cách khác sao?”



Nghi Lâm cười, nhún vai nói “Đông Phương, có thể sống tới năm mươi tuổi, ta đã rất thỏa mãn”



Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Muội còn trẻ, sao lại xem nhẹ chuyện sống chết như vậy?”



Nghi Lâm tránh tay hắn, nằm lại lên giường, đắp chăn tốt, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói “Đối với ngươi nó là thạch tín, nhưng với ta lại là mật ngọt, suy nghĩ khác nhau mà thôi”



“Muội còn chưa trả lời vấn đề của ta, không còn cách khác sao?”



“Cách khác? Có, trên đỉnh Thiên Sơn có một loại hoa, tên là “Triêu Dương”, đóa hoa này nở lúc sáng sớm, héo rũ vào lúc mặt trời xuống núi, ba mươi năm nở hoa một lần, có thể kéo dài tuổi thọ, nó có ích với ta rất nhiều”



Nói tới đây, cô mở mắt lần nữa, cười nhạt “Đến bây giờ, chưa ai có thể lên đỉnh Thiên Sơn, cho dù may mắn lên được đó cũng chưa chắc có thể tìm được đóa hoa này, cho dù tìm được cũng không biết lúc nào hoa nở, cho nên, Đông Phương, đừng lãng phí thời gian trên người ta nữa, đợi tới lúc ta ba mươi tuổi thì sẽ trở thành một con ma ốm, mặc dù chúng ta hợp lại không tốt, nhưng có thể tách được, võ công của ngươi sắp đại thành, mặc dù y thuật của ta tốt nhưng nó không có tác dụng gì cho ngươi, nữ nhân trên thiên hạ rất nhiều, nữ nhân hiểu ý người cũng không khó tìm, chỉ cần ngươi muốn, dựa vào thân phận địa vị của ngươi, muốn dạng nữ nhân thế nào chẳng được? Ta chỉ là một vị khách đi qua cuộc đời ngươi mà thôi, buông tha cho ta đi”



Cô vốn không tính nói với hắn những điều này, ít nhất là trước khi chấm dứt kịch tình, cô không muốn chủ động nói tới, tuy rằng phái Hằng Sơn đã được an bài, cũng đã tính tự mình tiêu diệt Tả Lãnh Thiện và Nhạc Bất Quần, nhưng… chuyện gì cũng có vạn nhất, bây giờ tách khỏi Đông Phương Triệt, nó không có gì tốt cho cô, lúc trước chạy trốn… chẳng qua là do mình trẻ con tùy hứng, khác với lời nói mỗi người một ngã bây giờ của cô, nó hoàn toàn không cùng một khái niệm.



Nhưng hôm nay đã nói đến nay, vậy thì nói hết đi, chuyện tình cảm cứ giấu kín thật sự rất khó chịu, mà cô cũng không phải loại người lạnh lùng gì, cho dù hắn thiếu cô không ít, nhưng tính lại, đạo sinh tồn trên đời này là như vậy, người mạnh là vua, hắn mạnh hơn cô, bắt cô, còn cô muốn sống thì phải nghe lời hắn, cái gọi là ai thiếu ai, thật ra chẳng có nghĩa gì, nếu hắn đổi cách khác để đối xử với cô cũng có thể đạt được kết quả tương tự, đương nhiên, cũng sẽ không có cục diện hôm nay, tình cảm khúc mắc rối loạn, không thể cắt đức được. Nhân quả, nhân quả, phải có nguyên nhân mới có quả, có quả thì sinh ra tính người, cứ tuần hoàn như vậy, khái niệm đúng sai rất mơ hồ.



Giống như hắn nói, nếu ai cũng nói chuyện ai thiếu ai với hắn, vậy hắn chết rất nhiều lần rồi.



Nghi Lâm không phải đứa ngốc, cũng không phải kẻ có thần kinh thô, chứ không như người khác, không biết chuyện lại chẳng biết quy củ, luôn muốn báo thù người khác, loại người như thế được phân ra ba loại: Một là người tham lam, hai là người trọng tình, ba là người thích để tâm vào chuyện vụn vặt.





Cô tự nhận mình không thuộc ba loại trên, cũng không có bất kỳ thù hận nào với Đông Phương Triệt, cô và hắn, đã sớm không có giới hạn để phân rõ.



Đông Phương Triệt cười khẽ một tiếng, thân thể đè lên người cô, môi hai người gần như chạm vào nhau, chỉ cách 1mm.



“Ta là người, cũng có tình cảm, tim cũng sẽ đau, đau tới mức tận cùng cũng sẽ khóc, lúc khóc sẽ muốn dựa vào người khiến ta yêu tâm, đó là người ta yêu, Nghi Lâm, muội có thể không xem trọng tình cảm của ta dành uội, nhưng mà… Đừng giẫm lên nó”



“Ta… ưm…”



Nụ hôn này, điên cuồng, hỗn loạn, như gió mưa bão táp, lại giống như cơn mưa phùn nhẹ nhàng, đầu óc cô trống rỗng, tim bỗng dưng đau, cũng có chút buồn, lời nói của hắn khiến cô áy náy, cái từ buồn cười như vậy lại dành cho hắn.



Không biết hôn bao lâu, tay hắn cũng kịch liệt như nụ hôn của hắn, dùng nội lực đánh rách áo quần trên người cô, hai người hôn mãnh liệt, khiến cô mê loạn, còn hắn nóng cháy.



Môi hắn dần rời khỏi môi cô, trượt xuống cái cằm tinh xảo, hôn lên xương quai xanh của cô, nơi nào đi qua cũng để lại dấu vết, lúc đi ngang ngực, hô hấp của hắn dồn dập gần như làm đau cô, đầu lưỡi của hắn liếm lên nụ hoa đỏ sẫm, tay đặt ở chỗ còn lại chơi đùa, da thịt mềm mại của cô khiến hắn điên cuồng, một tay thì chơi đùa với nụ hoa nhỏ trên ngực cô, tay còn lại chậm chạp đi xuống, luồn vào giữa bắp đùi cô…



“Không cần!” Nghi Lâm tỉnh táo lại, tình huống trước mắt thật sự rất loạn, để cô ngất đi!! Nghi Lâm ai thán trong lòng, vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, không biết như thế nào!



Tay chân hỗn độn ngừng lại, thân thể Đông Phương Triệt áp lên người cô, không cho cô động đậy, bất đắc dĩ nói “Võ công ta chưa luyện thành, muội sợ cái gì?”



“Ngươi đứng lên! Có biết nam nữ thụ thụ bất thân không?”



“Muội để ta ôm muội như vậy là được, ngoan, ta sẽ không động tay chân”



“Đã thế này ngươi còn muốn gì nữa? Đứng lên cho ta!”



Đông Phương Triệt vô lại nói “Nếu không cho ta ôm, ta cột muội trên giường ba ngày ba đêm” Tay nhẹ nhàng nhéo lên mông nhỏ của cô “Còn không mau mặc quần áo vào?”



“Đồ vô sỉ!”



Đông Phương Triệt nói “Ta chỉ muốn ôm muội một cái, dù sao cũng đã xảy ra, cái gì không nên nhìn cũng nhìn hết rồi, ngoan, nghe lời”



Nghe lời cái rắm! Nghi Lâm thật sự rất xấu hổ và vô cùng tức giận, cô không biết lúc nãy mình bị sao nữa, lúc hắn nói đến ‘Đừng giẫm lên nó’, cô có chút đau lòng, ánh mắt chua xót, lúc hắn hôn cô, cô lại không đẩy hắn ra, chỉ tại lúc đó, cô bị xúc động….



Đông Phương Triệt thấy cô bắt đầu tức giận, lo lắng cô vì giận dữ mà bệnh lại, như vậy sẽ rất tệ, không chọc cô, nhanh chóng đứng dậy, lấy chiếc chăn rơi trên mặt đất quấn lên người cô, còn mình thì ở ngoài chăn.




“Được rồi, đừng giận, là lỗi của ta, lúc nãy động tình, ta không có ý mạo phạm muội” Nhéo mũi cô một cái, Đông Phương Triệt chủ động lấy lòng.



Vẻ mắt hắn dịu dàng như vậy khiến cô không thể trút giận, cái này là chuyện gì đây? Nghi Lâm dùng chăn bịt kín đầu, trong lòng bắt đầu rối rắm.



Đông Phương Triệt không cản cô, dù sao cô còn nhỏ, chuyện này quả thật dọa chết cô, nhưng mà hắn cũng rất giận, nên không nhịn được… chẳng qua… thật sự rất mềm mại… đáng giá.



Đêm nay, cả hai người đều không nói chuyện với nhau.



Sáng sớm hôm sau, lúc mặt trời chưa lên, Nghi Lâm đã xốc chăn, thật ra, lúc cô làm ổ trong chăn cũng không nghĩ gì, chỉ ngủ, vừa tỉnh dậy đã là giờ này.



“Tỉnh?” Âm thanh khàn khàn của Đông Phương Triệt vang lên bên tai cô, Nghi Lâm liếc hắn, tức giận nói “Ngươi đi ra ngoài, ta muốn mặc quần áo”



Đông Phương Triệt gật đầu, lúc mang giày rời đi thì hôn trộm lên mặt cô một cái, sau đó mới vui vẻ đi ra khỏi phòng ngủ. Nghi Lâm thở dài, nghiệt trái, nghiệt trái.



Quần áo hôm qua không thể mặc được, nhuyễn giáp cũng bị hắn dùng nội lực phá hủy, nam trang không thể mặc, cũng may hầu kết hôm qua đã mất, vừa vặn có thể mặc nữ trang, thật ra mặc nam trang hay nữ trang đều như nhau, may là lần này cô mang theo hai ba bộ váy nữ.



Mặc quần áo xong, lúc đang chiến đấu hăng hái với mái tóc thì Đông Phương Triệt đi vào, thuận tay cầm lược từ tay cô, bất đắc dĩ nói “Lớn vậy còn không biết chải tóc” Từ lúc cô mười ba tuổi, ngày nào hắn cũng chải tóc cho cô, lúc mới bắt đầu, hắn làm không tốt, năm năm trôi qua, cũng quen tay, kỹ thuật của hắn đã mạnh hơn cô rất nhiều lần.



“Sớm tới tháng của muội, có cần mua ít bông không?”



“…”




“Lâm Nhi?”



“Ta có mang theo”



“Vậy ta an tâm”



“…”



Một lát sau, hắn đã bối cho cô được kiểu nguyệt kế, rất đẹp.



“Trâm cài tóc đâu?”




“Không đem”



“Vậy dùng trâm của ta trước”



Đông Phương Triệt rút cây trâm bạch ngọc trên đầu hắn xuống, đem nó nhập vào trong tóc búi củ cô, tuy là kiểu nam nhưng màu cây trâm này hơi nhạt, hình dáng đơn giản, không phân rõ kiểu nam hay nữ.



“Ta đã phái người đi Thiên Sơn tìm hoa Triêu Tịch, nếu tìm được sẽ báo tin lại, lúc đó ta sẽ mang muội đến Thiên Sơn”



Nghi Lâm kinh ngạc nhìn hắn, Đông Phương Triệt cười với cô “Ta sẽ không để muội chết trước ta, cho dù không sinh con cũng không sao, với ta mà nói, có con hay không đều như nhau, ta đồng ý đời này sẽ không có người phụ nữ nào khác ngoài muội, nên đừng nói chuyện phụ nữ với ta”



“Ngươi…”



“Mày của Lâm Nhi rất đẹp, muội rửa mặt xong thì để ta vẽ mày [1] uội được không?”



[1] Cái này mình đã từng chú thích rồi, nếu bạn đọc [Bút ký] thì đã biết rồi, bạn nào chưa đọc thì mình giải thích lại.



Thời cổ đại, đàn ông vẽ mày cho phụ nữ chỉ là hành động của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu với lời hứa tình yêu bất diệt của mình dành cho người phụ nữ đó, hành động này thường dành cho cặp vợ chồng hơn là dành cho cặp đôi yêu nhau.



Thật ra, thời xưa muốn một người đàn ông vẽ mày cho người phụ nữ rất khó, Triệt ca có thể hạ mình làm những việc này, tình yêu của anh ấy dành cho Nghi Lâm thật sự rất là…mãnh liệt.



“Ta…”



“Ta không quen hẹn ước ba năm, cho dù ba năm sau muội từ chối ta, ta vẫn sẽ tìm hoa Triêu Tịch uội” Dĩ nhiên, ba năm sau hắn có cách khiến cô không thể từ chối hắn.



Nghi Lâm ngậm miệng, cô không biết nói cái gì cho tốt, cứ cảm thấy mình có lỗi với hắn, cảm giác này rất tệ.



Ăn sáng xong, Đinh Nhất vào báo: Nhậm đại tiểu thư cùng Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn ở trong phòng một canh giờ, không biết làm gì cụ thể, lúc nãy mới có tin mới, nói sáng sớm Lệnh Hồ Xung lại vào phòng Nhậm đại tiểu thư.



Nghi Lâm tò mò hỏi “Nhậm đại tiểu thư đang ở Lạc Dương?” Thật ra cô càng muốn hỏi, vì sao các ngươi biết chuyện này? Cô không nghĩ tới ngay cả cạnh Nhậm đại tiểu thư cũng có thám tử, kịch tình đã sửa ra, trong nguyên tác, nếu Đông Phương Bất Bại có thủ đoạn này thì không bị Nhậm Ngã Hành thiết kế mà chết rồi.



Đông Phương Triệt gắp một miếng bánh đậu xanh bỏ vào đĩa của cô, thản nhiên giải thích “Năm này nàng ta cũng ở đây ba tháng” Sau đó nói với Đinh Nhất “Cho người tiếp tục nhìn là được, bên Nhạc Bất Quần cũng phải chú ý cẩn thận, báo lại mọi lúc”