Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại - Chương 42




Edit: Dương Tử Nguyệt



Nụ hôn này vừa bất ngờ vừa bá đạo mạnh mẽ khiến người ta không thể chống cự.



Nghi Lâm suy nghĩ không được, đầu cô hỗn loạn, cô bị hôn như vậy sao? Môi ma sát với nhau có chút đau, đầu lưỡi Đông Phương Triệt đã sớm vào trong khoang miệng cô, đầu lưỡi hắn quấn quít đầu lưỡi cô, nụ hôn này quá mạnh mẽ, cũng quá kịch liệt.



Tất cả đều rối loạn…



Cô thậm chí đã quên giãy dụa, quên phản kháng, quên mình không nên thân mật với người đàn ông này như vậy.



Cho tới khi cô cảm thấy khó thở, muốn hít thở không khí thì đầu óc mới phản ứng, nhưng mà, ngay lúc cô muốn đẩy hắn thì hắn đã thả cô ra, không khí mới mẻ tiến vào mũi, Nghi Lâm mở miệng thở dốc, Đông Phương Triệt cầm mặt cô, mắt phượng lóe sáng “Làm người của ta, được không?”



Nghi Lâm nghĩ, không biết đã làm vậy với bao người mà thành thục như thế? Từ chối trực tiếp? Không được, đàn ông đều xem trọng mặt mũi, nếu cô nói trực tiếp, nhất định sẽ không được; úp mở giả vờ đồng ý? Càng không được, Đông Phương tiểu tặc là một người phức tạp, không dễ bị lừa, cho dù có cũng là mình chịu ủy khuất.



Khó khăn tự hỏi một hồi, Nghi Lâm nghiêm mặt nói “Cả đời này con không lập gia đình, người biết rõ, hơn nữa, người là sư phụ con, sao có thể trái đạo lý như vậy?”



Đông Phương Triệt giữ vai cô, híp mắt nói “Ta không cưới muội, sao có thể nói là lập gia đình? Muội và ta chỉ là thầy trò trên danh nghĩa, sự thật thế nào muội hẳn biết rõ. Đừng dùng mánh lới trước mặt ta”



Lời này hắn cũng có thể nói? Nghi Lâm mở to mắt nhìn hắn, hắn vô sỉ tới mức này, hẳn không ai có thể bằng!



“Ý của người là… Bảo con làm tình nhân của người? Ngay cả tiểu thiếp cũng không bằng?”





Đông Phương Triệt nhíu mày “Cái gì là tình nhân hay không, muội không muốn lập gia đình, ta có thể ép buộc muội sao? Về phần thị thiếp…. Những nữ tử đó sao có thể đánh đồng với người?”



“Vậy đời này người sẽ có nữ nhân khác sao?” Cô tương đối tò mò vấn đề này.



Đông Phương Triệt cho là cô ghen, nhéo mũi nói “Cho dù có nữ nhân khác cũng không thể so với muội”



Hắn nói như lẽ bình thường, Nghi Lâm lại mỉm cười, tránh xa hắn, dùng sức xoa miệng, thản nhiên nói “Ta và người không có khả năng, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra”



Đông Phương Triệt giận, không hiểu nha đầu này tức giận cái gì, đột nhiên nhớ tới mấy năm trước cô cũng từng nói qua chuyện này, cô nói “Nam nhân trên đời rất bạc tình, con không thích, lại càng không vui khi đàn ông ba vợ bốn nàng hầu, so với tương lai đau lòng, còn không bằng cả đời không yêu” Lúc hắn cười giễu nói với cô “Trên đời này, nam tử ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường, huống chi nữ tử yêu một người thì cũng nên vì hắn mà nạp thiếp, chỉ cần hắn vui là được rồi, không phải sao?” Cô lại phản bác “Tình cảm nên chuyên nhất, nếu không chuyên nhất thì nói tình cảm làm gì? Theo như người nói, nếu nữ tử yêu một người đàn ông, vì hắn mà vui vẻ nạp thiếp, vậy nữ tử kia cùng yêu ba người đàn ông, cô ấy có thể nói với người đàn ông kia là nếu yêu cô thì phải cho cô gả ba người một lúc?”



Cuộc đối thoại lần đó vì hắn chuyển đề tài mà chấm dứt, bây giờ nghĩ lại thì tỉnh ngộ, theo như cuộc nói chuyện đó, nha đầu này muốn chuyên sủng, là duy nhất, nhưng hắn từng có bảy tiểu thiếp, mặc dù thành công của một người đàn ông không thể lấy phụ nữ ra kết luận, nhưng nếu chỉ có một người phụ nữ cũng không tốt, mấy năm nay vì luyện công cho nên không có bất kỳ người phụ nữ nào bên người, nhưng sau này….



Cho dù Đông Phương Triệt nghĩ thế nào cũng cảm thấy Nghi Lâm rất vô lý.



Nghi Lâm lạnh lùng nhìn hắn, dĩ nhiên có thất vọng, nhưng cô chưa từng có ý tứ đó với hắn nên chưa tới mức đau lòng hay tương tự như vậy.



“Người và con không cùng một loại người, tục ngữ có câu không hợp không nên ở chung, sau này chúng ta vẫn là thầy trò như cũ, mặc dù người không xem con là đệ tử nhưng dù sao người cũng dạy con bộ kiếm pháp [Thương Hải], con cũng đã học, nên người cũng là sư phụ con. Năm nay con đã mười tám tuổi, hai chúng ta ở chung phòng không tốt lắm, ngày mai con sẽ chuyển ra thiên điện ở” Nói xong, không thèm nhìn hắn, ra phòng ngủ, tính ở bên ngoài luyện công một đêm.



Đông Phương Triệt giận cô không biết lý lẽ, không quan tâm cô, mặc kệ cô, ba mươi mấy năm qua, có người phụ nữ nào dám làm mất mặt hắn? Mấy năm nay hắn chiều cô quá mức nên đã dạy hư cô rồi.




Hai người bắt đầu giận nhau, Nghi Lâm cảm thấy trong họa có phúc, tuy rằng bị Đông Phương tiểu tặc chiếm tiện nghỉ, đoạt nụ hôn đầu của đời này, nhưng cô không bảo thủ tới mức đó, như vậy cũng tốt, đỡ khỏi cả ngày suy nghĩ đề phòng, quan trọng nhất bản thân cũng có thể chia phòng ngủ, tuy rằng thiên điện hẻo lánh, cách chủ điện khá xa, nơi đó cũng từng có bảy người phụ nữ chết, gần đây cô học y, lại có chút tin vào việc quỷ thần, lá gan tuy nhỏ nhưng có mấy anh em họ Đinh ở đó, cô không sợ.



Mười tám tuổi, ngủ chung giường với người đàn ông, tuy võ công Đông Phương Triệt chưa luyện thành, nhưng vẫn không thể ngăn miệng người, bây giờ hắn không cần cô phải điều trị kinh mạch lúc luyện cô, cô cũng không cần biết tiến độ luyện công của hắn, nếu ngày nào hắn luyện thành mà cô không biết thì sẽ rất nguy hiểm.



Chuyển ra ngoài cũng rất tốt.



Đông Phương Triệt không nghĩ Nghi Lâm nói được làm được, hắn chỉ có đi Nhật Nguyệt thần điện một ngày nói chuyện với giáo chúng vừa về núi, không ngờ lúc trở về thì cô đã đem toàn bộ đồ của mình chuyển tới thiên điện, nhìn căn phòng ngủ trống không, Đông Phương Triệt tức giận.



Chú Trung ở bên cạnh rất cẩn thận, năm nay ông đã hơn sáu mươi tuổi, ý tứ của giáo chủ mấy năm nay ông cũng đoán được đôi chút, tiểu thư là cô gái tốt khiến người khác yêu thương, bộ dạng lại xinh đẹp, ông gặp nhiều cô gái đẹp nhưng không ai có thể sánh với tiểu thư, ngay cả Nhậm tiểu thư cũng không thể sánh bằng. Nói lời bất kính nhưng tiểu thư trẻ tuổi như thế, nếu lấy giáo chủ cũng rất tiếc. Nhưng chuyện này ông không quản, mặc dù đau lòng cô bé nhìn từ nhỏ tới lớn nhưng giáo chủ là chủ nhân thật sự của ông.



Thật ra, chú Trung cũng rất rối rắm…



Dĩ nhiên thiên điện không thể so với chính điện, Nghi Lâm nhìn căn phòng nhỏ hơn trước, không cảm thấy gì, nơi này vẫn có người quét tước, rất sạch sẽ, ba anh em họ Đinh giúp cô chuyển đồ và đặt đồ theo ý muốn, trên sàn cẩm thạch trải một cái thảm dày, giường lớn như trước, chăn đệm đều là đồ mới, sa trướng đổi thành màu xanh, tuy không như chính điện nhưng lại tinh xảo uyển chuyển hơn nhiều.




Phòng nhỏ bên cạnh trở thành phòng thuốc, trong viện có nhiều cây hồng, đợi sau khi nở hoa có thể làm hồng dầm đường, tuy rằng cô không làm nhưng Đinh Nhị sẽ làm, tay nghề của hắn rất tốt.



Nghi Lâm đi dạo thiên điện ‘Triêu Dương các’ một vòng, cũng xem như vừa lòng, sau này dù Đồng Mộ Niên tới tìm cô cũng không lo bị Đông Phương Triệt cản trở.



Cho tới khi ăn cơm chiều vẫn không thấy Đông Phương Triệt làm cái gì, Nghi Lâm nghĩ, lần này chắc Đông Phương Triệt sẽ bỏ mặc cô một tháng, lúc lên giường nằm ngủ cô nghĩ lại, thật ra hắn bỏ mặc cô cũng tốt, lâu ngày sẽ sinh ra khoảng cách, đợi tới lúc cảm thấy xa lạ, hắn sẽ không có ý tưởng gì với mình.




Có điều, tuy cô nghĩ rất tốt nhưng lại có một câu nói: Chuyện trên đời có đến tám, chín phần không như ý, lúc chăn bị xốc lên, Nghi Lâm thở dài, sao người này lại giống như âm hồn không tiêu tan vậy? Cho dù không mở mắt, cô cũng biết người dám hiên ngang mở chăn cô, khắp Hắc Mộc Nhai này chỉ có mình Đông Phương Triệt.



“Sư phụ” Nghi Lâm lạnh nhạt mở mắt ra, ngồi dậy. Đông Phương Triệt ừ một tiếng, không nói gì, trực tiếp cởi giày lên giường, thuận tiện bắt cô dịch vào trong, chuỗi động tác vô cùng nhuần nhuyễn. Nghi Lâm nhíu mày nói “Đây là giường của con” Đông Phương Triệt nhíu mày nhìn cô “Toàn bộ Hắc Mộc Nhai này đều là của ta” Lời này cũng coi như là thật, hắn là giáo chủ, là chủ nhân của cả nơi này. Nghi Lâm bị lời này của hắn làm ất hứng, không biết phản bác thế nào, tức giận xốc chăn lên, đi xuống giường, điện Lưỡng Nghi lớn như vậy, hẳn sẽ có chỗ ngủ.



Đông Phương Triệt không buông tha, duỗi tay kéo cô vào lòng, Nghi Lâm bắt đầu giãy dụa, cắn răng nói “Buông!” Giọng điệu khó chịu, Đông Phương Triệt không thèm để ý, vỗ lưng cô, giúp cô đắp chăn, dỗ “Thân thể muội không tốt, mau đi ngủ, đừng náo loạn” Coi cô như một đứa nhỏ ba tuổi cố tình gây sự, Nghi Lâm tức giận cười nói “Chúng ta đã nói rõ, nếu vẫn ngủ chung giường thì tôi cần gì phải chuyển phòng?” Dưới bầu không khí cãi nhau này nói rõ, Đông Phương Triệt cười, thản nhiên nói “Thứ nhất, ta không đồng ý việc phân giường; thứ hai, muội không được phép chuyển phòng, ngày mai ta sẽ cho người đem đồ trở về”



Bắt nạt người quá đáng!



“Đông Phương Triệt!” Rống lên một tiếng lại khiến cô cảm thấy khó chịu, ho lớn một tiếng. Đông Phương Triệt thấy cô như vậy, có chút ảo não, giúp cô vỗ ngực, bất đắc dĩ nói “Ta biết muội mất hứng, nhưng thân thể không ổn định, bên người phải có người xem, nếu không sốt cao như lần trước thì sao giờ?” Mặc dù hắn tức giận cô tùy hứng nhưng lại càng lo cho cô, nếu không phải sợ tình huồng lần trước xảy ra lần nữa, hắn có thể một tháng không quan tâm cô, nhưng… Không bỏ xuống được, cũng luyến tiếc… Nên mềm lòng.



Nghi Lâm khó khăn ngừng ho, há miệng thở hổn hển, cũng tỉnh táo, liếc nhìn hắn một cái, hừ một tiếng, xoay người đắp chăn ngủ, nếu không đuổi được thì không nhìn, có lẽ ngay cả cô cũng không biết, nếu trong quá khứ, cô sao dám làm thế với hắn, hắn sao có thể để cô cưỡi lên đầu? Hai người đã thay đổi một cái gì đó thì hình thức ở chung cũng sẽ thay đổi.



Bởi vì không lộ rõ, nên lúc này cả cô và hắn đều không chú ý.



Đông Phương Triệt ôm lấy cô từ sau lưng, nhỏ giọng nói “Nếu ta cam đoan đời này chỉ có mình muội, muội sẽ chấp nhận ta chứ?” Có thể nói như vậy, với hắn mà nói đã rất khó. Tình yêu như đầm lầy, càng giãy dụa càng lún sâu, Đông Phương Triệt dùng rất nhiều cách nhưng không thể lên bờ thành công, cho nên chỉ đành lún vào thật sâu, rất bi kịch.



Nghi Lâm không có ý gì với hắn ở phương diện này, nghe lời cam đoan của hắn chỉ có kinh ngạc và kinh ngạc, người bạc tình trên đời đâu chỉ trăm ngàn, nhưng Đông Phương tiểu tặc lại là nhân tài kiệt xuất trong đó, nên cô không tin hắn.



Cuối cùng, Nghi Lâm thản nhiên nói “Ngủ đi”