Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 36: Đứa trẻ đau lòng




Hai người về đến trường vừa vặn là giờ cơm tối.

Lục Viễn hung dữ ra lệnh cho Tạ Vũ: “Cô đi nhóm lửa, tôi chuẩn bị đồ ăn.”

Tạ Vũ bất mãn vặn lại: “Đúng là không có ai kêu người ta làm việc bằng thái độ như vậy đấy!”

Nhưng cô vẫn đàng hoàng đi đến trước bếp nhóm lửa.

“Thầy Lục ơi… Thầy Lục ơi…” Bên ngoài có tiếng trẻ con truyền đến, khoảnh khắc tiếp theo thì có ba đứa trẻ chạy vào bếp.

“Hôm nay vừa nghỉ hè, sao mấy em lại đến đây?” Lục Viễn hỏi.

Ba chị em nhà họ Hướng tới. Hiểu Quyên đang xách một cái túi vải, để lên cái bàn trong bếp: “Ông nội kêu bọn con mang ít trứng gà cho thầy, còn có dưa chua ông muối nữa.”

Lục Viễn cười: “Vậy thật sự cảm ơn ông nội các em. Đúng lúc thầy hái nấm nhũ sinh, mấy đứa ăn rồi hẵng về.”

Tạ Vũ đang chật vật nhóm lửa, khói dày đặc xông thẳng vào, cô sặc đến độ ho chảy cả nước mắt. Lục Viễn đi tới, cười nói: “Cô có được không vậy? Nhóm lửa cũng không xong, đần thế chứ!”

Tạ Vũ ngẩng đầu, trừng đôi mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn anh: “Lục Viễn, anh đủ rồi đấy! Dù gì tôi cũng là phóng viên có chút danh tiếng, ở đây đốt củi với anh, anh còn châm chọc khiêu khích! Có nhân tính không vậy!”

“Được rồi được rồi, tôi làm cho.” Lục Viễn thấy cô bị sặc khói vô cùng chật vật, kéo cô cách xa cái bếp.

Bên kia Hiểu Cương, Hiểu Hà chạy tới: “Thầy Lục, bọn con nhóm lửa cho ạ.”

Lục Viễn nhường chỗ cho hai đứa trẻ, mình lại đi chuẩn bị đồ ăn. Tạ Vũ đứng bên bếp, nhìn hai đứa trẻ nhanh chóng nhóm lửa, cầm ống thổi lửa, thổi vù vù một cái, ngọn lửa kia lập tức bùng lên trong bếp.

Tạ Vũ cười: “Hai đứa giỏi thật.”

Lục Viễn rửa rau bên ngoài cười nói: “Cô không bằng cả một đứa trẻ, còn nói không biết ngượng.”

Tạ Vũ liếc mắt, chạy tới cấu hông anh một cái: “Anh được lắm. Dù sao thì tôi cũng không biết làm, đừng kêu tôi giúp nữa, tôi chờ mở miệng ăn cơm thôi.”

Nói xong, quả thật chạy về kéo một cái ghế gỗ ngồi ngạo nghễ. Thế là cả nhà bếp chỉ còn lại Lục Viễn và ba đứa trẻ bận bịu.

Tiếng đồ ăn đổ vào chảo xì xèo, mùi thơm nhanh chóng lan ra khắp bếp.

Tổng cộng bốn món, món chính là thịt muối xào nấm nhũ sinh, thịt muối là thịt hiệu trưởng để lại trước khi đi, nghe nói là miếng cuối cùng trong nhà ông ấy, Tạ Vũ cũng coi như là có lộc ăn.

Cô không tính là kẻ tham ăn, cũng dễ nuôi, cuộc sống không có quy luật thói quen, một ngày ba bữa mì ăn liền cũng qua được. Nhưng điều này không có nghĩa là cô không có năng lực giám định thức ăn ngon.

Món này là cô ăn lần đầu trong đời, mùi nấm và sự tươi ngon xa lạ, cộng thêm vị thịt muối, cô không kìm được tấm tắc khen ngợi. Mấy đứa trẻ cũng ăn rất vui, một nồi cơm lớn, hai lớn ba nhỏ tiêu diệt sạch sẽ.

Ăn cơm xong, Lục Viễn thấy sắc trời không còn sớm, nói với mấy đứa trẻ: “Mấy đứa về sớm chút đi, trời tối quá đi đường ban đêm không an toàn đâu.” Nói xong, lại như nhớ tới gì đó nói, “Mấy đứa chờ một chút. Kí túc xá của thầy có chai rượu thuốc và ít thuốc dán, có thể trị phong thấp. Thầy tìm rồi mấy đứa mang về đưa cho ông.”

Tạ Vũ đi theo anh vào kí túc xá, nhìn anh cúi đầu tìm đồ, cô thuận miệng hỏi: “Anh nói học kì sau có giáo viên mới đến, vậy khi nào anh có thể rời khỏi?”

Lục Viễn nói: “Vẫn chưa xác định, cô hỏi việc này làm gì?”

Tạ Vũ ngồi trên giường anh, không vui nói: “Anh nói tôi làm gì?”

Lục Viễn như ngẫm nghĩ chốc lát: “Trễ nhất là cuối năm.”

“Đi Thượng Hải à?”

Anh lấy chai rượu thuốc và thuốc dán ra, nhìn cô một cái: “Ừm, đi Thượng Hải.”

Tạ Vũ cong khóe môi, rất hài lòng với câu trả lời của anh, nhưng lại cố ý nói: “Không phải sáng nay còn nói chưa xác định sao? Tại sao bây giờ xác định rồi?”

Anh như cười như không nói: “Để lại cho cô chút ảo tưởng.”

Tạ Vũ thì cười lớn, nhảy xuống ôm anh hôn má anh một cái: “Tôi thích cái ảo tưởng này.”

“Được rồi! Tôi đi đưa đồ cho Hiểu Quyên.”

Tạ Vũ kéo anh không buông, ánh mắt sáng rực nhìn anh: “Lục Viễn, tôi vui lắm.”

“Hửm?” Lục Viễn liếc về phía cô.

“Tôi rất vui được quen biết anh.”

Lục Viễn cong khóe môi, đưa tay sờ đầu cô một cái: “Tôi cũng rất vui.”

Anh mỉm cười với cô, kéo cửa đi ra ngoài.

Đi ra bên ngoài, thấy hai đứa nhỏ nhà họ Hướng nhìn quanh bên này: “Hiểu Cương, Hiểu Hà, chị hai em đâu?”

Hiểu Cương nói: “Chị vừa đi trước rồi, bảo bọn con mau đuổi theo.”

“Ồ, vậy hai đứa mau đuổi theo đi, đừng có đi rời nhau.” Anh đưa đồ trong tay cho cậu bé.

“Vậy bọn con về nha. Tạm biệt thầy Lục.”

Nói xong, hai đứa trẻ chạy ra ngoài như gió: “Chị ơi —— chờ bọn em với.”

Trong sân trường yên tĩnh, giọng nói non nớt tan đi rồi biến mất.

Mặt trời dần rơi xuống sau núi, hai người chậm rãi thu dọn quét tước, bầu không khí yên ả an hòa. Tạ Vũ nói đùa: “Sao tôi cảm thấy chúng ta như đang sống qua ngày vậy?”

Lục Viễn đang thu dọn bàn ghế hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cô.

Khi hai người nhìn thẳng nhau, Tạ Vũ lại nói: “Kiểu câu chuyện tình yêu làng quê ấy.”

Ánh mắt vốn dịu dàng của Lục Viễn đảo một cái, anh xoay người đi thu dọn bếp lò.

Tạ Vũ cười cười, hỏi: “Tạm thời anh vẫn chưa cần bắt đầu sửa nhà phải không?”

Lục Viễn ừm một tiếng: “Thanh niên ra ngoài làm việc hết rồi, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không tìm được người, chờ tìm được thợ mới có thể bắt đầu làm.”

“Vậy vừa hay. Tôi muốn đi Phượng Hoàng chơi hai ngày, anh đi với tôi.”

Lục Viễn miệt mài làm việc không nói gì.

Tạ Vũ cười: “Không muốn ư?”

Lục Viễn nói: “Tôi đang nghĩ bên đó rốt cuộc có gì vui.”

Tạ Vũ đi đến bên cạnh anh, ôm lấy anh: “Tôi biết chẳng có gì thú vị, nhưng tôi muốn đi chơi chung với anh.”

Lục Viễn quay đầu thản nhiên nhìn cô một cái: “Hai ngày quá ít.” Dừng một chút, lại nói, “Ít nhất cũng phải ba ngày.”

Tạ Vũ cười lớn: “Vậy thì bốn ngày.”

Đôi môi mỏng của Lục Viễn khẽ nhếch lên: “Được, vậy thì tôi gắng đi cùng cô bốn ngày.”

Tạ Vũ xì một tiếng, nhưng vẫn không kìm được mở cờ trong bụng.

Hai người đang ầm ĩ, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân vội vã, người chưa tới mà giọng truyền đến trước: “Thầy Lục ơi —— Thầy Lục ơi ——”

Là Hiểu Cương và Hiểu Hà vốn hẳn đã gần đền nhà.

“Sao vậy?” Lục Viễn thấy hai đứa nhỏ có vẻ vô cùng lo sợ.

“Chị con —— chị con —— chị ấy ——” Hiểu Cương thở hồng hộc nói năng lộn xộn.

“Chị em làm sao?”

Hiểu Hà nói: “Chị lại chạy mất rồi ạ!”

“Cái gì?” Lục Viễn không thể tin nổi đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, “Không phải lúc đi vẫn còn ổn sao?”

Hiểu Cương gãi đầu: “Con cũng không biết chị ấy làm sao nữa? Lúc về rầu rĩ không vui, sau đó nói đi tiểu, cuối cùng lại không thấy đâu nữa.”

Lục Viễn bực bội ném cái bàn chải trong tay: “Không phải con nhóc chết tiệt này lại chạy vào làng lên mạng nữa chứ? Chạy bao lâu rồi?”

“Sau khi không tìm được chị ấy, bọn con về trường tìm thầy ngay ạ.”

Lục Viễn gật đầu: “Chúng ta đi, chắc nó vẫn chưa ra đến quốc lộ đâu. Giờ này đoán chừng cũng không có xe vào làng.”

Hiểu Cương đuổi theo hai người lớn, ở sau lưng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị con cứ lên mạng thì làm sao đây ạ? Học kì sau chị ấy sẽ vào làng học hết tiểu học rồi, chẳng phải là ngày nào cũng đến tiệm internet sao.”

Lục Viễn tức giận nói: “Kêu ông nội em đừng cho nó nhiều tiền quá, không có tiền thì ai cho nó lên không.”

Hiểu Cương nói bằng giọng non nớt: “Vậy nếu chị ấy ăn cắp thì sao ạ? Giống như lần trước đó.”

Lục Viễn nói: “Nếu như vậy thật thì em kêu ông nội em đừng để ý đến nó nữa. Hai đứa cũng mặc kệ nó, để cảnh sát bắt nó đi là được.”

Hiểu Cương im lặng chốc lát, chợt nói: “Không biết năm nay bố có về không nữa?”

Tạ Vũ hỏi: “Rốt cuộc bao lâu bố em không về rồi?”

Hiểu Cương trả lời líu ríu: “Gần hai năm chưa về rồi ạ.”

Hiểu Hà cũng nhỏ giọng phụ họa: “Bố con cũng vậy. Bố tìm vợ mới, ở bên ngoài sinh một đứa em trai cho con rồi.”

Sắc mặt Tạ Vũ hơi cứng. Cô nhất thời không biết nói gì, qua rất lâu mới nói: “Chị tin năm nay bố hai em sẽ về nhà thăm các em.”

“Thật không ạ?” Hiểu Hà ngây thơ hỏi.

“Thật chứ.”

Thế là đứa nhỏ lại nhảy cẫng lên.

Lúc này trên đường đi gặp một bác trai làm việc về muộn. Lục Viễn có quen biết, chào hỏi xong thuận miệng hỏi: “Bác Bành, bác có thấy Hiểu Quyên không ạ? Là con nhóc nhà họ Hướng trên núi ấy.”

Không ngờ bác trai gật đầu: “Con nhóc đó hả. Hồi nãy có thấy, vừa đi vừa khóc, hỏi nó có chuyện gì mà nó cũng không nói.”

“Khóc ư?” Lục Viễn hơi kinh ngạc.

“Đúng thế, khóc dữ lắm. Có phải ở nhà chịu oan ức gì không?”

Lục Viễn lắc đầu: “Không biết ạ. Cảm ơn bác Bành, bọn cháu đi tìm nó đây.”

Hiểu Cương la lớn: “Chị con khóc gì chứ? Khi ăn cơm ở trường không phải còn rất ổn sao? Ăn ba chén cơm lớn nữa.”

Lục Viễn nói: “Tìm được trước hẵng nói.”

Tạ Vũ nói: “Hiểu Quyên mười hai tuổi, cũng sắp tuổi dậy thì rồi, hơi khó nắm bắt rất bình thường.”

“Cái gì là tuổi dậy thì ạ?” Hiểu Hà phía sau hỏi.

“Chính là sắp lớn nhưng vẫn chưa lớn thật.” Tạ Vũ nói.

Lục Viễn cười khẽ: “Giải thích này của cô cũng chuẩn xác lắm đấy.”

“Ồ? Thầy Lục thầy nhìn kìa. Một người đang ngồi ở bờ sông đằng trước, hình như là chị em.”

Bóng đêm sâu dần, một bóng người nho nhỏ ngồi bên bờ sỏi bên dòng sông. Lục Viễn nhìn nhìn mới xác nhận: “Đúng rồi.”

“Chị ơi ——” Hiểu Cương và Hiểu Hà nối tiếp nhau la lớn.

Lục Viễn bước nhanh lên trước, từ bên bờ ruộng mấy bước xuống bờ sông, gầm lên: “Hướng Hiểu Quyên! Em ở đây làm gì? Lại cáu gắt cái gì nữa?”

Hiểu Quyên không quay đầu, ngược lại vùi đầu thấp hơn.

Lục Viễn đi lên trước kéo cô bé, lại bị cô bé cựa ra.

“Hướng Hiểu Quyên!” Lục Viễn quát, “Có phải em không tin thầy sẽ đánh em không!”

Cô bé vẫn không lên tiếng, nhưng lại mang máng nghe được tiếng nức nở. Lục Viễn định kéo cô bé nữa, nhưng lại bị Tạ Vũ nắm lấy tay anh từ phía sau: “Trước tiên anh đừng nóng giận. Anh không thấy con bé có gì không ổn sao?”

Nói xong, cô vòng đến trước mặt Hiểu Quyên, nghe ra cô bé đúng là đang khóc, dịu dàng hỏi: “Em sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lục Viễn nói: “Nó có chuyện gì được chứ. Vừa rồi khi rời trường vẫn ổn còn gì. Dù sao thì cứ cách một khoảng thời gian là con nhóc này sẽ quậy một trận thôi!”

Tạ Vũ hơi bất mãn với cách thức qua loa cộc cằn này của anh, nhíu mày: “Anh câm miệng đi!”

Lục Viễn quả nhiên câm miệng.

Tạ Vũ sờ vai Hiểu Quyên: “Em đừng sợ. Thầy Lục của mấy em to mồm vậy thôi, thầy ấy sẽ không làm gì đâu. Nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì đi, chị nhất định có thể giúp em.”

Hiểu Quyên chậm rãi ngẩng đầu, dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt cô bé đã khóc đỏ bừng. Cô bé không trả lời Tạ Vũ, mà ngẩng đầu nhìn về phía Lục Viễn đứng một bên: “Thầy Lục, con biết thầy sắp đi rồi, sẽ không quay lại nữa.”

Không chỉ Lục Viễn, ngay cả Tạ Vũ cũng ngẩn người. Cô hỏi: “Là vì biết thầy Lục sắp đi nên em buồn sao?”

Hiểu Quyên gật đầu.

Lục Viễn im lặng một hồi, khẽ nói: “Em luôn biết thầy chỉ dạy thay ở chỗ các em mà. Thầy vốn nên rời khỏi từ lâu rồi.”

“Nhưng thầy vẫn không rời khỏi mà.” Hiểu Quyên nói.

“Đó là vì mãi không có giáo viên đến.”

“Vậy giáo viên lần này sẽ ở lại sao ạ?”

Lục Viễn nói: “Sẽ ở lại, lần này nhất định sẽ ở lại.”

Hiểu Quyên nói: “Vậy sau này thầy sẽ không quay lại nữa, đúng không ạ?”

Lục Viễn ngập ngừng một lúc: “Có thời gian thầy sẽ về thăm em.”

“Mới không phải ấy!” Hiểu Quyên cao giọng, “Bố con ra ngoài đi làm cũng hai ba năm mới về một lần. Thầy đi rồi sao có thể quay lại chứ?”

“Thầy sẽ quay lại thăm các em.” Lục Viễn lại nói.

Tạ Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Hiểu Quyên, thầy Lục sẽ không lừa em đâu. Bố em không về là vì phải đi làm kiếm tiền.” Cô dừng một chút, “Hơn nữa, học kì sau em sẽ đi học hết tiểu học, thầy Lục cũng không thể dạy em nữa. Nếu em không nỡ xa thầy Lục thì hãy học thật giỏi thi đại học, thi đến Thượng Hải, đến lúc đó em có thể thường xuyên gặp thầy Lục rồi.”

Hiểu Quyên dụi dụi mắt, từ từ đứng lên, đối diện với Lục Viễn cao lớn: “Thầy Lục, con xin lỗi thầy.”

Lục Viễn nói: “Tại sao đột nhiên nói cái này?”

Hiểu Quyên nói: “Trước đây con không hiểu chuyện, luôn cãi lại thầy, còn luôn bỏ nhà đi để thầy tìm con. Thầy yên tâm, con đi học hết tiểu học sẽ học thật giỏi, tranh đua thi vào trường trung học trọng điểm trong thành phố, sau này đi đậu trường đại học trọng điểm.”

Lục Viễn thản nhiên gật đầu: “Ừm, không sao thì về đi, trễ quá ông nội lo đấy.”

Hiểu Cương, Hiểu Hà đi tới kéo chị, an ủi cô bé: “Chị, thầy Lục đi rồi sẽ còn có giáo viên khác đến mà, chắc chắn sẽ có giáo viên dạy chúng ta.”