Khi Nào Mới Được Yêu?

Chương 5: "Tôi" - Kẻ trong cuộc




Tôi - Dương Ngọc Hân trước giờ chưa bao giờ che giấu con người thật của mình....

Lặng lẽ nhìn bản thân trong video, sao mới xem thôi đã thấy hả hê rồi nhỉ. Chắc có lẽ trước đó, tôi đánh chưa đủ chăng?

Nhìn quanh một lượt biểu cảm của các bạn học, tôi không khỏi có chút thất vọng. Mới chỉ có một đoạn video bị cắt này thôi đã làm mọi người nhìn tôi bằng con mắt khinh thường có, ngạc nhiên cũng có, hay thậm chí là không tin.

Sao một số người khi nào cũng chỉ nghe một phía thôi nhỉ? Họ không thể bình tĩnh một chút sao? Cứ tưởng sẽ có thể thân thiết một chút, nhưng xem ra tôi lại nhầm rồi.

Tôi trả lại điện thoại cho Nhật, rồi mới trả lời câu hỏi của Hằng:

" Đúng, Hân có quen Nguyễn Trần Hoài Thanh. Thậm chí còn từng là bạn cùng lớp"

" Vậy người trong video là Hân và Thanh sao?", Đạt dường như nó không tin vào video, phải gặng hỏi lại tôi.

" Đúng, chính xác hơn là Hân, Thanh và Hải Ninh", tôi lại gật đầu. Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, giờ chỉ cần họ hỏi thì tôi trả lời thật lòng thôi. Nhưng nhìn cái thái độ của bọn họ làm tôi không muốn nói một tí nào.

Mọi người ngưng một lát, không hỏi nữa. Thì lúc này Hằng lại lên tiếng, và hình như nó đang chĩa mũi nhọn công kích tôi:

" Trước giờ tưởng mày ngoan hiền thế nào! Hóa ra cũng chỉ là bộ dạng thảo mai đi lừa mọi người thôi. Nè, tao nghe Thanh nói, là mày không nói lý lẽ đánh nó trước, sau đó còn không nhận lỗi hại nó ám ảnh mày tới bây giờ đúng không?"

Tôi căng tai lên nghe từng lời đứa mất não đang nói.Cắt ghép như thế, vẫn quy chụp tội lên đầu tôi được à? Tôi không biết biểu cảm của tôi như thế nào, nhưng Ngọc đã lên tiếng cố gắng giảng hòa hai bên.

" Thôi đi, chuyện cũ của người ta, bọn mày quan tâm làm cái gì? Giờ Hân không phải rất tốt sao? Cứ thích bới lông tìm vết, mày rảnh háng quá hay gì?"

" Nè, mày không hiểu à? Nó tốt thật sao? Hay là nó chỉ đang giả vờ để người ta chú ý? Quá khứ đã bắt nạt bạn học, bây giờ còn an nhàn hưởng đãi ngộ của kẻ yếu thế, giả tạo vừa phải thôi chứ?", con Hằng vẫn cố bới móc tôi, gì chứ? Nó thì hiểu cái quái gì về tôi mà nói tôi giả tạo, bạn bè xã giao mà tưởng thân quyến họ hàng hay gì?

" Tao trước giờ không hề giả tạo. Tao chỉ nói cho bọn mày biết video đó nó bị cắt mất, chỉ với một đoạn tao đánh người đã nghĩ tao bắt nạt bạn học? Mới chỉ nói chuyện xã giao với tao mà nghĩ tao giả tạo? Tỉnh táo lại đi chứ? ", tôi không cần phải câu nệ gì cả. Đã nói chuyện như thế với tôi, thì tôi cũng không nhất thiết phải lịch sự với bọn nó.

" Mày không giả tạo thì ai giả tạo? Mày tự nhận là mày đã đánh người, còn hại người ta tâm lý không ổn mới phải chuyển trường, chuyện này không phải mày làm à?", con bạn ngồi bên cạnh con Hằng hùa theo, đứa nào mà tôi không thể nhớ nổi tên. Tôi rất mất kiên nhẫn với chúng nó.

" Tao đánh người thì tao nhận, nhưng người ta thật là do tao đánh rồi tâm lý không ổn rồi mới chuyển trường, hay là bị tẩy chay vì nết như bãi rác mới phải chuyển trường thì chưa biết!"

" Hân có thể giải thích rõ ràng cho bọn này nghe được không?"

Thằng Nhật nãy giờ vẫn giữ im lặng lại lên tiếng. Nó không chất vấn tôi mà là nhẹ nhàng hỏi chuyện. Ánh mắt của nó, tôi không nhìn ra là ý gì, nhưng tôi là người chỉ ăn mềm không ăn cứng, nếu đã nhẹ nhàng nói chuyện với tôi thì tôi đương nhiên cũng sẽ nhẹ nhàng đáp lại.

Chuyện này cũng không hẳn là quá lâu, lúc mà tôi còn học tại trường chuyên. Hồ Hải Ninh là cô bạn cùng bàn của tôi, gia cảnh không được tốt lắm, thậm chí còn khá khó khăn. Hải Ninh là một người tốt, còn học rất giỏi, cô ấy dùng sự chăm chỉ của mình để vượt qua những cái đầu vốn có trí tuệ tốt bẩm sinh. Tôi rất nể cô ấy.

Chuyện là khi có một nhà đầu tư muốn trao một suất học bổng toàn phần du học tại Đức cho học sinh tại trường tôi. Ngoài điều kiện học lực có sẵn, còn phải làm một bài luận để lựa chọn ra học sinh xứng đáng. Và cô ấy thực sự đã rất nỗ lực, tôi đã đọc qua bài luận của cô ấy, thậm chí còn đưa cho người anh trai học giỏi của mình xem qua. Có thể nói bài luận đó so với một học sinh cấp ba đã rất xuất sắc rồi. Thế nhưng buồn cười là cô ấy lại quá tin tưởng người khác, hay nói trắng ra là đối thủ của mình.

Hải Ninh đã cho Hoài Thanh mượn máy tính, với cái được gọi là tham khảo. Tôi đã vô tình thấy được Hoài Thành đụng vào máy tính của Hải Ninh và có quay lại cảnh đó. Dù sao con bé đó trước giờ nhát gan, tôi chỉ nghĩ nó muốn ăn cắp ý tưởng hay gì đó mà thôi. Thế mà nó lại copy bài luận của Hải Ninh sau đó xóa toàn bộ dữ liệu trong máy tính của con bé đi.

Cảm thấy thật may mắn khi con bé đã gửi cho tôi một bản khác. Tôi không có ý định giấu diếm chuyện này nên đã nói hết cho Hải Ninh và khuyên con bé nên đề phòng một chút. Không nghĩ rằng con bé lại tìm Hoài Thanh nói chuyện, thế mà con nhãi kia còn buông lời uy hiếp, ỷ vào nhà mình có tí quyền tí tiền có thể làm cho ba mẹ Hải Ninh mất việc, mọi từ ngữ xúc phạm nó có thể moi móc trong bộ não thiếu nếp nhăn của nó đều tuôn ra không ngừng. Cho đến khi nó tát Hải Ninh một cái, con bé sẵn dễ tổn thương tôi đành phải xen vào.

Ai ngờ đứng nói chuyện với nó càng ứa gan hơn, không kiềm được phải dạy cho nó một trận cho ra trò.

Sau vụ đấy, tôi cũng tố giác và đưa bằng chứng Hoài Thanh ăn trộm bài luận của Hải Ninh cho nhà trường và nhà đầu tư.

Ba mẹ tôi đã dạy dỗ tôi khá nhiều đấy, nhưng Hải Ninh có thể thuận lợi đi du học Đức theo đuổi ước mơ của mình thì tôi thấy cũng đáng. Học hết lớp mười, tôi quyết định chuyển trường, vì Hoài Thanh mặc dù bị kỷ luật nhưng nhờ có ba mẹ nó vẫn ở lại trường đó.

Đáng lẽ chuyện này sẽ được giữ bí mật, nhưng nhìn khuôn mặt hả hê của nó khi chỉ cần cuối đầu xin lỗi và viết bản kiểm điểm tôi liền không nhịn được tung tin này khắp trường, dù sao lúc còn học tại trường cũ, mạng lưới quan hệ của tôi cũng khá chất lượng.

" Vậy tại sao mày lại giả nai làm gì? Cứ bình thường không được sao?", con Hằng nghe xong câu chuyện cũng chột dạ, cố lấp liếm hỏi tôi.

" Tao đã nói rồi, xã giao bạn bè bình thường mà thôi. Chứ tao không giả nai"

" Vậy sao mày lại chuyển trường? Đáng lẽ người phải chuyển là con kia mới đúng chứ?", Ngọc cũng không khỏi thắc mắc vì cái kết. Đáng lẽ kẻ xấu mới là người phải rút lui.

" Ba mẹ nó muốn nở mày nở mặt nên không muốn nó đi đâu hết. Còn tao, thì cảm thấy hít chung một bầu không khí với nó quá tởm nên chuyển đi thôi", tôi trả lời đúng một phần nguyên nhân. Công nhận lúc đấy cứ nhìn thấy mặt nó là tôi khinh ra mặt luôn chứ chả đùa.

" Thế sao bây giờ nó lại chuyển qua trường mình nhỉ? Tính báo thù à?",thằng Như nó cũng hóng hớt theo.

" Sau khi tao chuyển trường, nghe bảo nó bị mọi người cô lập, nên chắc ngột ngạt quá mới phải chuyển thôi", tôi không khỏi cười thầm trong lòng. Báo thù sao, xem nó có cái gan đó không đã.

Mọi người nghe tôi kể chuyện xong cũng vỡ lẽ. Cười xuề xòa xin lỗi tôi. Nhưng sao đám con gái tụi con Hằng hình như không thấy điều vừa nói với tôi là sai thì phải. Tôi mặc kệ thôi, nếu ánh mắt có thể làm chết người thì tôi mới sợ.

__________

Cả đám có ngồi hàn huyên thêm vài mẫu chuyện. Tôi cũng không cần khách khí, câu nệ làm gì nữa, dù sao cũng thấy được bộ dạng kia của tôi rồi, nhẹ nhàng quá lại không hợp. Chúng tôi chào tạm biệt nhau về.

Tôi leo lên xe thằng Nhật, yên lặng ngồi yên đợi nói đèo về nhà. Không hiểu sao từ lúc kể chuyện đến giờ nó im ru, chắc ko phải là còn thắc mắc gì với tôi đúng không?

Đi được một đoạn, con Ngọc đã khuất bóng mất tiêu thì tôi lại nghe thấy thằng Nhật gọi tên tôi, sau đó nói gì đó tôi không nghe rõ, mới rướn người qua một bên ghé sát lại:

" Hả? Nói gì vậy?"

" Hôm đó ở quán bar, là Hân có đúng không?", tôi không nhìn thấy biểu cảm của Nhật. Nhưng nó lại gợi lại một phần ký ức tôi sắp quên mất của mình.

Tối thứ bảy tuần trước, mặc kệ vết thương trên người, tôi vẫn cứng đầu đi đến quán bar của người chị thân thiết của mình, vì quán có kem chuối rất ngon.

Tôi có ăn mặc và trang điểm khác một chút, chỉ là không nghĩ lại vô tình gặp được thằng Nhật ở đó, nó đi cùng với một nhóm có nam có nữ, nhưng đều là người tôi không quen mặt. Có lẽ cả hai chúng tôi đều đã nhìn thấy nhau, thậm chí nó còn giơ tay lên chào tôi, nhưng nhìn đám người đi cùng nó cũng nhìn về phía mình.

Tôi quyết định coi như không quen biết vậy, tôi cảm thấy không nhất thiết phải chào hỏi nhau làm gì, tôi và nó không phải bạn bè thân thiết gì.

Tôi nhướn mày, suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định trả lời thật. Cung lửa chúng tôi, luôn thích thẳng thắn hơn.

" Ừ, là Hân đó. Có gì không?"

Nó không nói gì cả, tôi cũng không nói. Suốt quãng đường về nhà im lặng như vậy. Đến khi gần đến nhà tôi nó đột ngột dừng lại nghiêng đầu hỏi

" Thắng là người yêu Hân à?"

" Không, chỉ là...... bạn cũ thôi.", tôi không khỏi mờ mịt khi Nhật lại hỏi tôi câu này. Nó hỏi thằng Thắng để làm gì, hai người chắc mới chỉ đụng mặt nhau một lần trước cổng nhà tôi mà thôi.

Chiều thứ sáu khi mấy đứa qua nhà tôi làm áp phích về hết. Không ngờ thằng Thắng lại đến nhà tôi đưa thuốc. Tôi không phải là bị quẹt xe, mà là do mới sáng sớm bước ra đường đang đi thì gặp cướp, thế là giằng co làm sao mà cả người trầy xước hết.

May sao thằng Thắng nó lại ngay đường đó, một hai đòi chở tôi về. Chiều đó sau khi tan học nó chạy qua đưa thuốc cho tôi thì lại gặp thằng Nhật nó cũng quay lại đưa thuốc mua trước đó quên đưa. Hai đứa chạm mặt nhau đúng một lần đó, chả nhẽ gặp một lần cũng kết thù được à?

" Chắc thân thiết lắm nhỉ?", Nhật lại hỏi tiếp, nhưng lần này nó đi tiếp nhưng chậm hơn.

" Bình thường thôi", tôi nghe thấy cấn cấn ở đâu ấy. Mà cảm thấy chắc bản thân nghĩ nhiều nên lại thôi.

Đến khi dừng trước cổng nhà, thật không ngờ thằng Thắng đã đứng ở đó từ trước. Nó thấy tôi liền đứng thẳng dậy, tôi có chút khó chịu, vì dù sao bây giờ nó cũng không còn thân phận nào để đứng trước nhà tôi như này nữa.

" Sao mày lại ở đây?"

" Đến hỏi thăm tình hình sức khỏe, có chuyện muốn nói cho mày mà thôi", thằng Thắng nó liếc nhìn Nhật một cái thoáng qua, rồi khẽ cười với tôi. Hình như nó không nhận ra tôi đang khó chịu với nó thì phải, hay nó cố tình không thấy vậy.

" Cảm ơn Nhật nhé! Đi về cẩn thận!", tôi không thèm quan tâm thằng Thắng, trước tiên để thằng Nhật về đã, chuyện gì để sau tính tiếp.

Đột nhiên thằng Nhật lại vẫy tay gọi tôi đứng lại gần, tôi khó hiểu vẫn bước đến. Chỉ nghe được giọng nó trầm xuống

" Tại sao lúc ở quán bar lại lơ Nhật? Ghét Nhật à?"

" Không đâu, chắc tại Nhật đẹp trai quá, mãi nhìn quên luôn chào lại đấy", tôi lập tức đáp lại. Kĩ năng thôi, muốn lấp liếm cái gì thì lưỡi cũng phải dẻo một chút, vì câu hỏi này tôi không muốn trả lời thật.

Không đợi cho Nhật đang ngẩn ra vì câu trả lời của tôi, nhét nón bào hiểm vào tay nó và tôi hối

" Về đi, về cẩn thận"

Nhật đi rồi tôi mới mặt lạnh tanh nhìn sang thằng Thắng

" Có chuyện gì nói đi"

" Hoài Thanh chuyển vào trường mày rồi à?", may nó vẫn hiểu tính tôi, không vòng vo.

" Ừ, để xem nó định làm gì", tôi cười khẩy đáp.

" Tao quên mất có mười con Hoài Thanh thì cũng không làm gì được mày", Thắng đột nhiên cười lên, xong lại tắt ngúm đi, nhìn tôi hỏi

" Người mới à?"

" Mới quái gì? Bạn bè bình thường ", tôi không quan tâm.

" Thực sự không suy nghĩ gì về tao dù chỉ một chút sao?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt Thắng, cảm xúc trong đôi mắt này từng làm tôi cảm thấy niềm vui của sự chiến thắng, còn bây giờ thì không còn gì nữa, tôi bỏ đi mở cổng, nhẹ giọng bỏ lại một câu

" Không phải đã nói rồi sao? Với tao chia tay chỉ nói một lần thôi"