Khi Nào Gió Đông Đến

Chương 17: Tấm Ảnh




Một khi Mộ Oản đã ngủ thì ngủ rất say, gọi thế nào cũng sẽ không dậy.

Vừa rồi lúc Mộ Đông Phong gọi đến, cô vẫn còn có thể nghe máy. Chắc chắc là vừa mới lên giường.

Lại nói, sau khi Mộ Oản ngủ rồi. Mộ Đông Phong bắt đầu không yên phận đi khắp nơi trong nhà, còn tùy tiện chạm vào đồ dùng cá nhân của cô không ít.

Căn hộ Mộ Oản mua nằm ở tầng năm, khá thoáng mát. Ban công hướng thẳng ra công viên cách đó không xa. Mỗi ngày có thể nhìn rất nhiều người đi qua đi lại, nhìn các nhóm người tụ tập cùng nhau tập thể dục, đôi khi còn có những quầy bán hàng rong vô cùng náo nhiệt.

Chỉ là hiện tại vào Đông rồi, khí trời trở lạnh. Công viên cũng ít người đi. Nhưng vẫn có thể thấy rất nhiều cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo dưới trời tuyết, cảm thấy có chút lãng mạn.

Trước ban công nhà Mộ Oản trồng vài loại cây cảnh nhỏ, tạo cảm giác thanh bình thoáng mát. Cách bài trí trong nhà lại càng đơn giản, bức tường màu xanh nhạt cùng sàn gạch trắng sữa nhìn rất thuận mắt.

Trên tường treo vài bức tranh biếm họa, không những thế còn có ảnh chụp Mộ Oản cùng đồng nghiệp... Và cả ảnh gia đình!

Mộ Đông Phong thật sự không thể nghĩ được rốt cuộc mấy năm nay Mộ Oản sống ra sao, nhưng khi nhìn nụ cười vui vẻ của cô trong tấm hình có lẽ anh cũng đã đoán được vài điều.

Bởi khi ở nhà cũ Mộ Oản rất ít khi cười như thế, gần anh lại càng thận trọng hơn. Không để lộ ra bất kì suy nghĩ nào.

Chỉ có một lần duy nhất vào năm đó, Mộ Oản nức nở khóc. Hỏi anh có phải muốn trêu đùa tình cảm của cô không, những Mộ Đông Phong... Lại im lặng không đáp một lời.

Đến thời điểm hiện tại vẫn cảm thấy có chút không rõ ràng. Quả thật anh quan tâm Mộ Oản, cũng muốn cô đặt anh vào mắt.

Nhưng nếu nói chỉ mới thế mà đã phát triển thành yêu đương thì thật sự không đúng, càng không cách nào tiếp nhận nổi.

Sau khi đi loanh quanh một hồi, Mộ Đông Phong lại trở vào phòng Mộ Oản.

Anh đến gần kệ sách, nhìn cuốn sổ nhỏ nằm trong góc khuất. Đấu tranh xem có nên lấy xuống xem không, nhưng sau đó đã bị thứ khác thu hút hơn.

Cuối kệ sách là quyển sổ nhỏ màu đen, cái này trông vô cùng quen mắt. Hình như Mộ Đông Phong đã từng thấy ở đâu rồi.



Anh tiện tay cầm lên, vừa chạm đến tay đã dính đầy bụi.

Mộ Đông Phong: "..."

Cái này... Là đồ Mộ Đông Phong cho Mộ Oản lúc trước. Không có gì đặc biệt, chỉ dùng để ghi chép.

Nhưng Mộ Oản chưa từng đụng đến, còn nhẫn tâm để ở chỗ khuất khiến nó dính nhiều bụi bẩn đến vậy. Như thế có được tính là không xem trọng không nhỉ?

Mộ Đông Phong mở ra xem, cũng chẳng có chữ nào. Tất cả đều trống trơn.

Anh lật qua lật lại, phát hiện gần cuối quyển sổ hơi cộm lên. Đến khi mở ra xem thì là một tấm ảnh.

Trong ảnh, chàng thiếu niên mặc trên người quần áo tốt nghiệp. Dưới ánh nắng gay gắt của tiết Hạ Chí, khoé môi chàng trai giương cao mỉm cười, trên tay còn cầm tấm bằng tốt nghiệp cùng bó hoa rất lớn.

Mái tóc chàng trai tung bay trong gió hạ, con ngươi đen láy lấp lánh như có sao trời. Dung mạo anh tuấn kiệt xuất khiến người ta bắt buộc phải chú ý đến, không cách nào có thể rời mắt khỏi.

Cậu ấy đứng dưới tán ngô đồng rợp bóng, cánh hoa theo gió bay tán loạn khắp sân trường. Càng làm dung mạo chàng thiếu niên thêm bừng sáng.

Vóc dáng cao lớn của cậu ấy khiến rất nhiều người phải vô thức ngoái lại nhìn, trong mắt đong đầy ngưỡng mộ.

Chàng trai nhìn thẳng vào ống kính, để lại một dấu ấn thật khó phai. Cũng thật khó quên.

Mắt Mộ Đông Phong hơi dao động, không kìm lòng được mà vui vẻ. Khoé môi bất giác cong lên mỉm cười.

Bởi vì, chàng trai trong tấm ảnh là anh.