Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh

Chương 65: Chương 65:




Chương 65



Trans: Cola



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Aaaaaaaa!!! Ôi mẹ ơi! Drama léo lắt nhất năm!!! Não tôi bắt đầu thiếu oxy rồi này!]



[Tình, tình huống gì thế này??? Có phải cái ý mà mình đang nghĩ không? Nhan Thư và Hứa Bùi, kết hôn ư????]



[Đừng nghi ngờ nữa bạn ơi, bạn không hiểu sai đâu, bọn họ đã kết hôn rồi! Má ơi, cú quay xe này khiến tôi điếng người luôn!]



[Vậy thái tử Ngôn Ngọ là thế nào? Là tin giả ư?]



[Bạn học à, nếu không đoán nhầm thì, Hứa thần chính là... thái tử của Ngôn Ngọ...]



[!!!!! Má ơi, đây đúng là chuyện sau còn gây sốc hơn cả chuyện trước!]



Trong lúc mọi người đang sửng sốt, lại có người hiện lên tung tin.



[Sổ đăng ký kết hôn là bạn cùng phòng của mình nhặt được, bây giờ đã trả lại cho Nhan Thư. Chỉ lên cảm thán một câu, đây chắc chắn là ảnh kết hôn bổ mắt nhất mà mình từng nhìn thấy. Ngoài ra, khẽ tiết lộ cho mọi người một chuyện, hai người họ đã kết hôn từ tháng tám rồi]



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Thế là, quần chúng ăn dưa lại nghênh đón đợt xôn xao mới:



[!!! Tôi nhớ sinh nhật của Nhan Thư là vào tháng tám mà, thế nên là, hai người họ đợi Nhan Thư đủ tuổi kết hôn theo quy định pháp luật là nhanh nhanh chóng chóng kết hôn? Ngay cả một ngày cũng không đợi nổi ư?]



[Trời đất ơi aaaaaaaaa!!!!]



[Các bạn à, đây là mối tình thần tiên nào thế! Tôi ngưỡng mộ gần chớt luôn rồi! Ngay cả phim truyền hình cũng chẳng dám diễn thế này đâu!!!]



[Mấy người ba phải khiến tôi cười chết mất, còn ai nhớ trước đây mình đã nói Nhan Thư như thế nào không?]



[Chẳng phải chỉ là vả mặt thôi sao, thử hỏi xem ai chưa từng bị vả mặt bao giờ?]



[Vả mặt +1, đau quá...]



[Thực ra cũng không thể hoàn toàn trách cư dân mạng được, ai bảo sự việc này cứ dăm ba hôm lại có bước ngoặt mới chứ! Cái tình tiết chết tiệt này, ai có thể nghĩ tới được!]



[Ủa khoan, lần này sẽ không có bước ngoặt nữa chứ?]



[Sợ hãi (icon mong đợi)!!!]



Mọi người trải qua hai ngày trong cảm giác vừa lo lắng vừa mong đợi, nhưng chẳng có bất cứ dấu hiệu chuyển ngoặt nào, trái lại trên trang chủ lại có thêm mấy bài đăng "cơm chó".



[Bắt gặp vợ chồng Hứa Bùi ở thư viện, giá trị bổ mắt cứ phải nói là banh nóc các chế ạ! Hứa thần sủng vợ thôi rồi, ba món trà sữa, gối dựa thỏ con lẫn túi chườm nóng đều chuẩn bị đầy đủ cho vợ. Giữa chừng cô vợ ngủ gật, anh ấy sợ vợ mình bị cấn mặt, còn đưa tay cho cô ấy làm gối tận mười phút. Tui nhìn mà cũng thấy ghen tị! Mấy chuyện đi lấy nước hay lau bàn đều không phải nói chơi. Lúc đi, anh ấy còn xách cái bình giữ nhiệt màu hồng cho cô ấy nữa. Không nói nữa, tui ăn cơm chó no căng rồi, phải đi tiêu thực đây]



[Mọi người ơi, cơm chó hôm nay đến rồi đây! Không phải hôm nay trời mưa sao, nghe nói đế giày của Nhan Thư làm từ da cừu nên không thể dính nước, Hứa thần đã cõng cô ấy đi cả đoạn đường đấy!]



[Chủ tịch tập đoàn Ngôn Ngọ và phu nhân của ông ấy! Đang ở cửa nam! Nghe nói họ đích thân đến đón Nhan Thư tan học cơ đấy!]





[...]



Mọi người ai nấy cũng nước mắt ròng ròng, điên cuồng bình luận ở các bài đăng:



[Mọi người ơi, ngọt chết tôi rồi, vợ chồng người ta hạnh phúc quá đi]



[Trời đất, sao Nhan Thư lại làm được vậy!]



[Đó là Hứa thần đấy! Mọi người đều biết, đại học Lan chỉ có một mình Hứa thần mà.]



[Có sao nói vậy, thủ đoạn của hoa khôi còn cao tay hơn tưởng tượng của mọi người xa, bằng không thì làm gì có chuyện Hứa thần mê như điếu đổ như vậy]



[Mọi người ơi, để tôi xung phong trước cho! Mỗi người một bức huyết thư, quỳ xin Nhan Thư ra một bộ giáo trình trà nghệ theo đuổi nam thần!]



[Thần đồng ý]



[Thần đồng ý]



Mọi người đang thi nhau hô hào gửi huyết thư, cầu xin hăng say, trang đầu bỗng dưng hiện ra một bài đăng mới



[Mọi người ơi! Mau đi xem bài chia sẻ mới nhất của Hứa thần!]



Trên trang chủ Weibo sắp sửa mọc cỏ dại của Hứa Bùi, mười phút trước đã xuất hiện một bài chia sẻ video.



Người đăng gốc lại là, Bé trà xanh thương anh giai.



Vừa mới nhấn vào video đã nghe thấy giọng nói sang sảng như một nét đặc trưng của blogger này: "Các chị em trà xanh, hôm nay là một video phản hồi, có chị em nào dùng cách của tui cưa đổ nam thần thành công không? Giơ tay để tui xem có bao nhiêu người nào! Nếu thấy phương pháp của tôi hữu dụng, hãy ghim hai chữ "hữu dụng" này lên trang chủ cho tui nhé! Chị em nào chia sẻ, bình luận, tui chúc bạn và bấy bì nhà bạn yêu nhau dài lâu, bên nhau trọn đời!"



Hứa Bùi đã chia sẻ video này, cùng một dòng ghi chú: [Cảm ơn, phương pháp rất hữu ích, đã theo đuổi được vợ]



Cánh sinh viên đại học Lan: "..."



???



Thế tóm lại, đây rốt cuộc là ai "trà" ai?!



Mọi người bưng bít tam quan đã vỡ nát bươm, lũ lượt kéo nhau vào diễn đàn trường.



Mười phút sau, diễn đàn đại học Lan lại sập thêm một lần nữa.



--



Lễ Lạp Bát*, ngày mùng tám tháng chạp Âm Lịch.



*Là một ngày lễ dân gian miền Bắc Trung Quốc, vào ngày này người dân thường ăn cháo Lạp Bát hay còn gọi là cháo Thất bảo ngũ vị, cháo Phật...



Ngay từ sáng hai ông bà nhà họ Hứa đã đến trường đón đôi vợ chồng trẻ về nhà tổ.





Đây là lần đầu tiên Nhan Thư đến nhà tổ, Hứa Bùi dẫn cô đi lòng vòng khắp nơi, lại dắt tay dẫn cô lên phòng ngủ hướng nam trên tầng hai, đẩy cửa ra rồi nói: "Đây là phòng anh ở lúc nhỏ."



Nghe anh nói như vậy, Nhan Thư lập tức ngó dáo dác xung quanh một cách đầy hứng thú.



Căn phòng vuông vức, ban công rất rộng, cách trang trí trong phòng cơ bản chỉ có ba màu đen xám trắng, thanh vắng, đơn giản, không có bất cứ đồ trang trí dư thừa nào nên căn phòng vừa trống trải vừa trầm lắng.



Đầu giường có để một bức ảnh.



Sống lưng thiếu niên thẳng tắp, cơ thể gầy gò bọc trong chiếc áo đồng phục rộng rãi, trên khuôn mặt đẹp trai vẫn còn chút ngây ngô, vô cảm nhìn vào ống kính.



Nhan Thư vô cùng hào hứng, cầm khung ảnh này lên: "Đây là lúc nào thế?"



Hứa Bùi nghĩ lại, "Hình như là lớp mười một."



Nhan Thư cười tít đôi mắt sáng như sao, "Lớp mười một mà đã đẹp trai như thế sao? Xem ra thầy Hứa của chúng ta đẹp trai từ bé đến lớn nhỉ! Còn ảnh nào khác không?"



Hứa Bùi nghiêng người tựa vào cửa tủ, "Muốn xem à?"



Nhan Thư gật đầu thật mạnh, "Muốn!"



Vẻ mặt háo hức của cô đã khiến Hứa Bùi vui vẻ, anh nhếch môi cười, lấy một tập ảnh từ trong ngăn kéo trên giá sách, đưa cho cô.



Nhan Thư đón lấy tập ảnh, giở ra, xem từng bức ảnh một.



Cô vừa xem vừa tò mò hỏi anh:



"Chỗ này ở đâu thế!"



"Đây là ảnh chụp lúc mấy tuổi?"



"A hình như đây là bên sông Liễu Trường, trên sườn núi phía Bắc phải không?"



Cô xem rất chăm chú, cũng cảm thấy rất thú vị, dường như cô muốn thông qua những bức ảnh này, để nhìn thấy anh ở vô số phiên bản trong quá khứ.



Xem mãi xem mãi, Nhan Thư đột nhiên bật cười thành tiếng.



"Cười gì thế?" Hứa Bùi cúi người xuống, ghé lại gần cô.



Nhan Thư vẫn còn cười, "Thầy Hứa, sao trong ảnh anh đều không cười thế? Anh nhìn đi, mấy bức ảnh này đều như được đúc từ một khuôn ra vậy."



Hứa Bùi ngước mí mắt lên, liếc cô một cái, chậm rãi hỏi : "Ai nói anh không cười?"



Nhan Thư hoàn toàn không tin, "Có bức nào cười, anh lấy ra cho em xem!"



Hứa Bùi không nói không rằng, trực tiếp duỗi tay ra, ngón trỏ chạm vào trang ảnh, nhẹ nhàng lật sang trang, sau đó anh hơi gập ngón tay lại, gõ nhẹ vào trang ảnh hai cái, "Tấm này."



Nhan Thư nhìn theo đầu ngón tay anh, và rồi lập tức ngây ngẩn.





Trong bức ảnh nền đỏ, cô và Hứa Bùi mặc áo sơ mi trắng, nhìn vào ống kính.



Đó là ảnh đăng ký kết hôn vào nửa năm trước của hai người.



Trong ảnh, dù gương mặt của Hứa Bùi vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khóe mắt lại thấp thoáng nét cười nhàn nhạt, tựa như một vệt nắng ấm trong ngày đông lạnh giá sắp sửa khiến mặt băng tan chảy.



Nhan Thư chơi xấu, "Đây là ảnh đăng ký kết hôn, không tính đâu."



"Vậy tấm này thì sao?" Hứa Bùi chỉ sang một tấm khác.



--Đó là bức ảnh chụp tập thể trong hội thao vào năm cấp ba của bọn họ.



"Còn tấm này nữa."



--Là ảnh hai người chụp ở hoạt động khuyến mại "Vợ chồng mới cưới, mua một tặng một".



...



Trong tất cả các bức ảnh chụp chung, không có tấm nào khóe môi của Hứa Bùi không hơi hơi nhếch lên.



"Anh không thích chụp ảnh, trừ khi chụp cùng cùng em." Hứa Bùi thấp giọng nói.



Nhan Thư khẽ "Ồ" lên, duỗi tay ra, đầu ngón tay chạm vào khóe môi thấp thoáng nụ cười của anh ở trong ảnh, ngẩng mặt lên nói: "Vậy về sau em đều chụp cùng anh."



Người đàn ông bật cười, "Được."




Nhan Thư vui vẻ, đôi mắt cong cong, trong lòng như có pháo hoa đang nở rộ, nhưng mới nổ được một nửa thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.



Cô bắt máy.



Giọng nói phấn khích của Điền Tư Điềm vang lên: "Aaaa bạn xem cái video kia chưa?"



"Video gì cơ?" Nhan Thư lén liếc Hứa Bùi, hạ giọng hỏi: "Bé trà xanh gì đấy á?"



Điền Tư Điềm đáp: "Không phải không phải, cái mình nói là video phát biểu của Hứa thần, vừa mới được tung ra, nóng hổi luôn đấy!"



Nhan Thư nhớ ra, hỏi: "Là bài phát biểu ở lễ khai mạc cuộc thi [Sáng tạo người máy] sao?"



"Đúng đúng đúng, chính là video phát biểu lần đó đấy! Weibo chính thức của cuộc thi vừa mới đăng tải." Dường như Điền Tư Điềm đã nhớ ra được nội dung video, kích động đến mức nói năng hơi lộn xộn: "Trời ơi, chồng của bạn đẹp trai lắm!! Mình mà là bạn á, mình đã gả rồi... à không, mình đã gả rồi... nói tóm lại là bạn mau đi xem đi, xem ngay và luôn đi! Mình gửi link vào Wechat cho bạn rồi đấy!"



Nhan Thư nhấn vào Wechat, một video lập tức hiện ra.



Trong màn hình, người đàn ông mặc vest phẳng phiu, vẻ ngoài lạnh lùng.



Anh điềm tĩnh đứng giữa sân khấu, nhìn xuống đám đông thiếu niên mang vẻ mặt sùng bái ở bên dưới, từ tốn cất lời: "Bây giờ là thời gian đưa ra câu hỏi, bạn nào muốn hỏi trước?"



Một cậu thiếu niên ở bên dưới nhanh nhảu giơ tay, Hứa Bùi chỉ về phía cậu trai, ra hiệu cho cậu ấy trả lời.



Đám thiếu niên xung quanh đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ.



Cậu trai đứng lên, hai mắt ngời sáng, "Hứa thần, vì sao anh cũng giỏi lập trình như thế, mà lại học Toán học ứng dụng vậy? Toán học có quan trọng với lập trình không ạ?"



Hứa Bùi đứng thẳng người, tựa như một cây bạch dương cứng cáp tĩnh lặng, anh nói bằng tốc độ không nhanh không chậm: "Không chỉ có tôi, mà bất cứ người nào có ước mơ hoài bão với lập trình đều phải có nền tảng vững chắc về Toán học và kết cấu dữ liệu. Trên thực tế, mọi thứ đều là con số. Toán học không chỉ là cơ sở của lập trình, mà còn là cơ sở của vật lý, là điều kiện tiên quyết để khám phá vũ trụ, nó còn là..."



Anh thoáng dừng lại, giọng nói trầm ấm thong thả vang lên: "Nó còn là bản chép tay mà Thượng đế để quên ở nhân gian. Theo bạn, nó có quan trọng không?"





Một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên dưới khán đài.



Một nữ sinh đứng dậy, "Xin hỏi Hứa thần, anh hiểu thế nào về công nghệ kỹ thuật cơ khí?"



"Đây là một câu hỏi hay." Hứa Bùi gật đầu, "Theo tôi, quá trình chúng ta sáng tạo logic, rồi đưa nó vào trong máy móc, đó chính là công nghệ kỹ thuật, vì thế thứ vĩ đại không phải nằm ở bản thân máy móc đó, mà là..."



Anh giơ tay lên, ngón trỏ và ngõn giữa chụm lại, chỉ vào huyệt thái dương, "Mà là bộ não con người có thể xây dựng thế giới, Toán học logic. Đây chính là lý giải của tôi."



Hội trường tĩnh lặng một giây.



Sau đó, lại nổ vang một tràng pháo tay giòn giã hơn ban nãy.



Trong tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, Hứa Bùi từ tốn cất lời: "Một câu hỏi cuối cùng."



Cánh học sinh đều rất kích động, rối rít chụm đầu rỉ tai nhau bàn luận.



Đúng vào lúc này, một thiếu niên ngồi hàng đầu bỗng đứng lên, cất cao giọng nói vịt đực, hô lên một câu đầy phấn khích: "Hứa thần ơi, anh đẹp trai quá, em có thể sinh khỉ con cho anh không?"



Đám học sinh bên cười lập tức cười ồ lên.



Hứa Bùi cũng khẽ cười, nhướng mày đáp: "Xin lỗi, chuyện này e là không được. Tôi đã có vợ rồi, bài phát biểu hôm nay chính là bài cô ấy viết cho tôi."



Đánh hơi được mùi cơm chó, đám thiếu niên ai nấy cũng hưng phấn.



Hứa Bùi mỉm cười, "Có điều lời kết, tôi không định để cô ấy biết trước."



Đám đông thiếu niên tràn trề nhựa sống bên dưới nổi lên một trận xôn xao.



Trên sân khấu, Hứa Bùi để ngón trỏ trên môi, tiếng ồn ào dần dần dừng lại.



"Tôi nghĩ, mỗi một người ở đây đều rất bận, nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi."



Người đàn ông đứng giữa mọi ánh đèn hơi dời mắt, đôi mắt như dải ngân hà ngập tràn sao sáng nhìn thẳng về phía ống kính, nhẹ nhàng nói rõ ràng từng chữ một: "Nhan Thư, anh yêu em."



Video đến đây là hết, cảnh phim đã dừng lại.



Nhan Thư nhìn vào đôi mắt sâu hút của người đàn ông trong màn hình, mãi vẫn chẳng thể dời mắt nổi.



Cô nghe thấy tiếng con tim mình đập "thình thịch, thình thịch", dường như muốn hòa lẫn cùng cảm giác ngọt ngào đang trào dâng, cùng văng ra khỏi lồng ngực của cô.



Rồi sau đó, lại một loạt âm thanh "đùng đoàng" vang lên.



--Những bông pháo hoa vừa rộ lên một nửa ở trong tim, vào giây phút này, chúng đã hoàn toàn nở rộ.



Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông vòng qua eo cô, Nhan Thư xoay người lại, cánh tay nhẹ nhàng quấn quanh cổ anh, nhón chân hôn lên đôi môi anh, "Hứa Bùi, em cũng yêu anh."



Lúc này, ánh nắng đang vào lúc tươi đẹp.



Ánh nắng ấm áp của mùa đông xuyên qua cửa sổ sát đất, hắt nghiêng vào trong phòng, dát lên cơ thể của cả hai một dải nắng vàng mông lung.



Hai chiếc bóng đổ dài dưới đất, quấn quýt nhau chẳng rời.



Hoàn chính văn