Phòng nghỉ yên tĩnh, chỉ có tiếng tivi phát ra đến lạnh người. Mọi thứ vẫn im lặng, tất cả quá đỗi tĩnh mịch tựa như khi Tiểu Phàm vẫn còn ở đây. Cậu ở đây, an tĩnh khép chặt đôi mi mà ngủ. Nhưng anh đã không thể tìm được hơi ấm của cậu, không thấy được đôi mi cậu mơ màng động đậy, càng không bao giờ có thể thấy được đôi môi ngọt ngào mà anh đã nếm thử. Càng không bao giờ lại thấy được hình dáng hao gầy, nhỏ bé ấy, nhỏ bé đến nỗi làm anh muốn ôm chặt vào lòng, dùng vòng tay mình bao trọn lấy cậu.
Có tới vài phút Thụy Phong như bị dính chặt vào màn hình tivi không thể động đậy, không thốt được tiếng nào. Tâm anh như đã chết. Người anh yêu đã chết, chết một cách đột ngột, ra đi không hề báo trước. Mới hôm qua cậu còn đứng ở đây, ngay tại nơi này mà diễm lệ nở một nụ cười với anh. Cậu, Tiểu Phàm của ngày hôm qua…Ngày hôm nay đã trở thành quá khứ. Tất cả những thứ quen thuộc kia đối với anh quá đỗi quen thuộc, chỉ vươn nhẹ tay ra là có thể chạm đến nhưng sao giây phút này lại xa xôi đến thế? Xa xôi đến mơ hồ, mông lung tựa như bong bóng trong suốt chỉ cần chạm nhẹ cũng vỡ tung ra ngay. Tiểu Phàm trong tâm trí anh cũng hệt như thế, tan biến cùng với gió, hóa thành những gì hư vô nhất, không có cách nào nắm bắt được. Tâm trạng anh hiện giờ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Là đau? Là mất mát, cũng là nhớ thương không nguôi.
Anh từng nói với mình, cả đời chỉ yêu Tống Thượng. Nhưng liệu đó có thể gọi là yêu? Hay chỉ là trách nhiệm mà anh tự ngộ nhận suốt hai mươi mấy năm qua. Thụy Phong trở nên mơ hồ với cảm xúc của mình. Thế nào mới gọi là yêu? Còn khi nào thì là trách nhiệm? Anh thừa nhận mình yêu Tiểu Phàm, nhưng Tống Thượng cũng rất quan trọng với anh.
Bây giờ không phải là anh lựa chọn ai, mà là số phận đã buộc ba người lại với nhau nên Thụy Phong dù quyết định thế nào cũng làm cho một trong hai người tổn thương.
Anh ngay cả bản thân mình giờ cũng không hiểu rõ. Tống Thượng không thể không xuất hiện trong cuộc đời anh. Nhưng thứ tình cảm dành cho Tiểu Phàm là gì?
Hay là còn trên cả yêu. Là muốn mãi mãi ở bên cạnh, là muốn cả đời không rời xa.
Thụy Phong ngả mình về phía sau, đưa tay đặt lên trán để mặc thứ trong suốt kia chảy từ mi mắt xuống, lăn nhẹ trên má rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất. Có lẽ giây phút này tất cả cứ im lặng như thế cứ để mặc thời gian chảy trôi, nhưng Thụy Phong không biết được, kể từ lúc Tiểu Phàm trút bỏ hơi thở cuối cùng, chiếc đồng hồ của cậu đã không chạy nữa, thời gian trong cậu đã ngừng trôi rồi.
Cũng từ ngày hôm ấy, không còn ai nhìn thấy Tiểu Phàm, cũng không ai còn thấy được nụ cười của Thụy Phong. Không còn ai thấy anh mệt mỏi, không còn thấy ai thấy anh yếu đuối. Họ chỉ biết anh ngày càng băng lãnh, thậm chí đối với Tống Thượng cũng hạn chế liên lạc đến mức tối thiểu. Họ chỉ thấy anh ngày ngày ngồi dưới gốc lan trắng, nhẹ nhàng chờ mùa hoa đến, đưa tay hứng từng bông hoa nhỏ rồi ngây ngốc ngắm nhìn nó.
Hình như trong cái nhìn của anh, anh thấy nhiều thứ lắm, thấy cả tiếng cười giòn tan, thấy được cả khuôn mặt quen thuộc ấy…