Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
| 028 |
Khóe miệng nữ chính giật nhẹ, m* nó chứ cái họ quái quỷ gì vậy?!
Ha hả, đừng tưởng rằng cô không biết có một trò game tên là Super Mario (Siêu Cấp Mã Lệ), Tô Mã Lệ cô thông minh vô cùng sao sẽ rơi vào cái bẫy thấp kém ấu trĩ như vậy?!
Nữ chính cao ngạo ngước lên "Hừ" một tiếng, trong sự khinh thường của bầy sa điêu, dõng dạc cự tuyệt cái họ quê một cục này, cũng luôn mồm kiên quyết muốn bảo vệ tôn nghiêm của Mary Sue bản Tô Mã Lệ!
Chính mắt thấy nữ chính phủ nhận suy nghĩ của mình, sa điêu tức đến xù lông. Chúng đứng đó dùng cánh vạch một vạch dưới đất, thở phì phò nhìn nữ chính.
"Hừ, từ nay về sau chúng ta nhất sí lưỡng đoạn. Cô đã bị Tộc Sa Điêu chúng ta cô lập! Cái đồ dế nhũi khẩu vị thấp kém, a, bye-bye!"
Bầy sa điêu nói xong nhổ cái toẹt xuống đất, lại dùng móng vuốt cọ vào trong đất, ném ra một cái nhìn miệt thị của chim điêu, cuối cùng mới vẫy cánh bay đi.
Nữ chính:...
Ha hả, đúng là ch*ch chó mà.
☆
Trải qua vô số hiểm trở, cống thoát nước cuối cùng cũng làm xong.
Ngoại trừ cống thoát nước, cứ cách một đoạn lại có một ao nước bẩn.
Cả con đường trải qua cải cách đã rực rỡ hẳn lên, Lục hoàng tử vui vẻ đạp xe đạp leo núi dò xét lãnh thổ của mình.
Hắn từ thôn đông đạp tới thôn tây, dáng người mạnh mẽ kết hợp với tốc độ xe vèo vèo có thể khen một câu anh tuấn, mê ngã muôn vàn thiếu nữ.
Tam hoàng tử ngồi trên bậc thềm ghen tỵ nhìn Lục hoàng tử. Hắn cũng không rõ là sao nữa, lượm đại một cây nấm mọc ở ven đường cắn một cái, hai mắt của mình đã trị khỏi!
Tuy rằng kịch bản này nghe rất máu chó, nhưng cũng không thể ngăn được Tam hoàng tử ngồi trên bậc thềm ngoài cửa dùng đôi mắt ghen tỵ nhìn bóng lưng của Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử vốn đã đủ thần tiên rồi, nay lại có thêm phương tiện di chuyển hiếm có này, lập tức trở thành độc nhất ở đầu làng!
Bất luận đi tới đâu, dân làng đều dùng ánh mắt lóe sao nhìn Lục hoàng tử.
Tam hoàng tử ghen tỵ, Tam hoàng tử cảm thấy bất công vô cùng!
Cùng một mẹ sinh ra, dựa vào cái gì danh tiếng của ngươi nổi như vậy?! Ta từ nhỏ bi thảm như thế, cố gắng như thế, dựa vào cái gì đồ tốt đều bị ngươi cướp lấy?!
Ánh mắt của Tam hoàng tử trở nên âm u, nhất là khi nhìn vào hai cái bánh xe của Lục hoàng tử, đỏ đến có thể nhỏ ra máu.
Thế là vào một đêm tối mịt cuồng phong gào thét, mưa to như trút nước, Tam hoàng tử trộm xe đạp leo núi của Lục hoàng tử!!
Tuy bị vô số kẻ dí theo phía sau, nhưng Tam hoàng tử không hề sợ, hắn đạp xe vèo vèo về phía trước!
Tam hoàng tử trời sinh kỳ tài, chỉ nhìn thôi là đã học được kỹ năng lái xe. Lục hoàng tử dẫn người dí theo, Tam hoàng tử lộ vẻ kiên quyết, đón gió dũng cảm tiến lên!
Lục hoàng tử nhìn thằng khờ phía trước chỉ thấy nghẹn lời, bộ tưởng rằng hắn sợ tên này chôm xe của mình hả? Mấy dặm xung quanh đây toàn là người của hắn, tưởng mình chạy là có thể thoát sao?
Chẳng qua là... nghĩ tới đây, Lục hoàng tử vừa chạy vừa quát: "Ngươi mau dừng lại! Mau!"
Tam hoàng tử hừ lạnh, ngươi bảo ta dừng ta liền dừng, vậy mặt mũi của ta để ở đâu?!
Hắn tiếp tục lờ đi đạp xe băng băng, Lục hoàng tử la tiếp: "Ngươi mau dừng lại, xe này không có phanh! Ngươi ngã không sao cả, đừng có làm hư xe của ta!"
Tam hoàng tử đâu thèm tin lời Lục hoàng tử, không có phanh thì sao chứ? Thiên túng chi tài như hắn lái xe không cần phanh!
Vì để khoe ra kỹ thuật lái cao siêu của mình, Tam hoàng tử còn làm màu lạng lách đánh võng đủ kiểu, lái với các động tác có độ khó cao.
Ngay khi hắn đắc ý, trên trời đột nhiên trút xuống một cơn bão, con đường ướt mưa mọc lên rêu xanh, bánh xe lăn vào bãi rêu ấy, trượt cái vèo——
Thẳng xuống cống.
Mọi người:...
Hình ảnh ấy quả thật kinh tâm động phách, Tam hoàng tử không chỉ trượt vào, còn trượt theo thế ngã lộn nhào!
Chờ đến lúc được mọi người vớt lên, Tam hoàng tử miệng phun bong bóng, trên đầu đội mấy cái lá xanh xanh không biết lá gì.
Mùi thúi đó không cách nào hình dung được, ai cũng che mũi không dám tới gần.
Tam hoàng tử ngơ ngác nhìn nước dơ nhỏ tỏng tỏng trên người mình, anh danh cả đời của Long Ngạo Thiên hắn cuối cùng lại bị cái cống này hủy...
Lục hoàng tử thấy thế, mí mắt giật nhẹ, có chút ghét bỏ nhặt cành cây bên cạnh lên chọc Tam hoàng tử một cái.
Tam hoàng tử lộ vẻ khuất nhục, giơ tay đẩy nó ra, rồi bò ra khỏi cống.
Trong sự kinh dị của mọi người, Tam hoàng tử khập khiễng rời đi, nước bùn dưới chân dẫm lên mặt đất, ngoan cố để lại từng dấu chân...
Kể từ đó Tam hoàng tử càng hận Lục hoàng tử hơn, nếu không có Tiểu Lục Tử chướng mắt này, nói không chừng người đạp xe chính là hắn, người làm Thái tử cũng là hắn! Đều tại Lục hoàng tử, là hắn chặt đứt con đường của mình!
Đêm hôm khuya khoắt, Tam hoàng tử nằm trong ổ điên cuồng cắn chăn, khóe mắt đỏ lên vì tức!
Hắn thề! Hắn nhất định phải báo mối thù hôm nay cộng với trước đó, nếu ngày kia đăng cơ thành đế, hắn tuyệt đối sẽ tru cửu tộc Long Lục Thiên!!!
☆
Lần cứu trợ thiên tai này Lục hoàng tử nổi bật hơn người, nhưng đồng thời cũng cản trở lợi ích của rất nhiều người.
Trước thế nghiền nát của đại quân Lục hoàng tử, vô số quan viên mất đi chức quan và tính mạng, lũ quan lén vớt nước béo cũng run như cầy sấy...
Không dừng lại ở đó, Lục hoàng tử cản trở không riêng gì đám người ngoài mặt, còn có những kẻ chức cao ở kinh thành.
Họ ở nhà lo lắng tính toán, hôm nay Lục hoàng tử dám làm thế, vậy ngày sau hắn có phải cũng dám tháo xuống cái mũ cánh chuồn của đám quyền thần họ, cho cả bọn đi đời nhà ma không?
Hành động điên cuồng của Lục hoàng tử nhìn như là nhổ một nhóm tham quan ô lại, nhưng trên thực tế người sáng suốt đều biết hắn muốn tiến hành cải cách!
Thử hỏi các triều trước, có ai dám không màng gì cả như Lục hoàng tử, trực tiếp làm theo ý mình?!
Lục hoàng tử lờ đi các thế lực rắc rối phức tạp, chẳng hề lo lắng sẽ rút dây động rừng.
Việc hắn làm nhìn như hỗn loạn không có đầu đuôi gì, nhưng nếu thẳng vào cốt lõi, mỗi một việc đều xuất phát từ góc độ của bách tính, chưa bao giờ băn khoăn tới lợi ích của quan to quý tộc.
Nghĩ tới đây, đám quyền thần không rét mà run. Nếu ngày sau Lục hoàng tử đăng cơ thành đế, họ còn có đường sống sao?!
Không sai, nếu làm một vị quan tốt đương nhiên không cần lo lắng những điều này. Nhưng, từ giản dị tới xa hoa dễ, từ giàu thành nghèo lại khó! Bảo họ vứt bỏ quan to lộc hậu hiện tại, đi làm một vị quan thanh liêm còn không bằng về nhà trồng trọt cho xong!
Thậm chí, từ trước mắt đã có thể nhìn thấy tương lai, một khi Lục hoàng tử thay đổi hướng gió đương thời, cục diện của cả thiên hạ không biết sẽ thành ra thế nào?
Trước mắt họ đã sống đủ tốt rồi, cải cách thế nào đi nữa cũng không lấy được lợi ích lớn hơn. Ngược lại rất có thể sẽ mất đi tất cả, họa lây con cháu!
Họ có chín mươi phần trăm là vật hy sinh của cuộc cải cách này...
Không biết bao nhiêu kẻ thầm siết chặt nắm tay, trước đây thuần túy là mua cổ, ai có khả năng đăng cơ cao hơn thì theo người đó.
Nhưng giờ họ chỉ muốn vặn ngã Lục hoàng tử, ổn định xã hội cũ.
Có kẻ nhìn ra sự căm hận của Tam hoàng tử với Lục hoàng tử, thế là vô số người trên triều lâm thời phản chiến, đua nhau nương nhờ Tam hoàng tử.
Cũng không phải khả năng đăng cơ của Tam hoàng tử cao cỡ nào, họ chỉ đơn giản là cần một cái cớ để đối địch với Lục hoàng tử thôi!
Triều đình thậm chí thiên hạ thay đổi bất ngờ, Lục hoàng tử đã sớm nhận ra, nhưng hắn không hề hoang mang thu dọn hành lý về kinh.
Mọi người đoán không sai, hắn quả thật muốn thay đổi xã hội hủ bại này.
Nếu tất cả đã có ý đánh cờ, vậy hắn... phụng bồi tới cùng!
Lục hoàng tử chưa bao giờ lo lắng mình sẽ thất bại, con bài chưa lật trong tay hắn mọi người vĩnh viễn không tưởng tượng được.
Nhưng Lục hoàng tử cũng biết, hắn có năng lực giết hết người trong thiên hạ, lại không sửa đổi được tư tưởng đã bị đóng đinh của thế giới này.
Hắn đạp xe đạp leo núi chạy như bay trên đường về kinh, trong đầu đã sớm vạch ra một kế hoạch lớn...
Mọi thứ nên thay đổi...
☆
Có kẻ vì kéo Lục hoàng tử xuống ngựa, trước hết khiêu khích mối quan hệ của Lục hoàng tử với Hoàng thượng.
Vì thế, không ít đại thần liên lạc với muội muội đang ở trong cung làm phi dặn họ mau sinh long tử. Cũng có vài đại thần vội vàng đưa con gái mình vào cung quyến rũ hoàng thượng. Ai cũng cố gắng từ góc độ nữ nhân, dự định thổi gió bên gối với Hoàng thượng.
Nữ nhân quả nhiên không tặng không, long tử trong cung đua nhau chào đời. Chờ đến khi Lục hoàng tử hồi cung, hắn đã có một đống đệ đệ muội muội.
Lục hoàng tử:... Ông cha phiền lòng này!
Hoàng thượng có thể ngồi lên hoàng vị, khẳng định có chút tài năng. Há có thể dễ dàng bị những phi tử này dao động?
Tuy nói ông và thằng con này hay đấu võ mồm với nhau, trong lòng lại vô cùng tán thành nó!
Nhưng Hoàng thượng tự dưng nổi hứng lên, ông đột nhiên muốn trêu Lục hoàng tử.
Thế nên khi Lục hoàng tử hồi cung tới gặp ông, Hoàng thượng cố ý bày ra vẻ lạnh lùng.
"Ồ! Đây không phải là ai đó sao? Sao tự dưng tới chỗ ta thế?"
Một dấu chấm hỏi chậm rãi bay lên trên đầu Lục hoàng tử.
"Quể?"
Hoàng thượng lắc đầu, có chút thích thú nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay: "Phi này thật tốt, đã sinh cho trẫm một long tử. Còn có phi kia, tiểu công chúa đó cũng mặn mà! Cả phi nọ nữa, chậc chậc..."
Lục hoàng tử:??
"Ngài đang nói cái quỷ gì thế?"
Hoàng thượng hừ lạnh: "Con đã bị ta bơ rồi, không xứng nói chuyện với ta nữa."
Lục hoàng tử:...
Hoàng thượng lật sang trang kế rồi tiếp: "Con xem quý nhân này, mới vào cung được sáu tháng, đã sinh cho trẫm một long tử, ừm! Không hổ là ái phi của trẫm!"
Lục hoàng tử:????? What?!
Hắn giật mình xém nữa lọt tròng: "Ngài nói cái gì? Vào cung mấy tháng?"
Hoàng thượng cười ha hả: "Sáu tháng..."
Lời vừa ra khỏi miệng, hoàng thượng lập tức nhận ra điểm không đúng, nụ cười dần trở nên cứng ngắc.
Lục hoàng tử nhìn là biết xảy ra chuyện, hắn bỏ đá xuống giếng nói: "Chậc chậc, còn long tử, còn con gái nữa chứ? Con thấy lũ nhóc ấy chắc không phải là của ngài rồi!"
Hoàng thượng ngơ ngác, đờ đẫn ngước lên nhìn Lục hoàng tử, không dám tin lắc đầu: "Không thể nào, cho dù thằng bé đó không phải của ta, nhưng cũng sẽ có đứa là của ta mà! Chỉ là ngoài ý muốn thôi..."
Lục hoàng tử mỉm cười: "Đừng sợ đừng sợ, thử một lần lấy máu nhận thân đi, lúc đó chẳng phải sẽ rõ?"
Hoàng thượng chết lặng gật đầu, vẫn không nhịn được ngước lên cãi: "Chỉ là ngoài ý muốn thôi..."
"Đúng đúng đúng, ngoài ý muốn ngoài ý muốn."
Ngày hôm sau mới sáng tinh mơ, Hoàng thượng và Lục hoàng tử để tránh đả thảo kinh xà, lén lút ôm đứa bé tới lấy máu nhận thân...
Nhỏ giọt máu của đứa bé đầu tiên vào, Hoàng thượng cũng nhỏ một giọt.
Chỉ thấy hai giọt máu lăn rồi lăn, mỗi giọt chiếm cứ một lãnh địa không hề nhúc nhích...
Lục hoàng tử & Hoàng thượng:...
Nét mặt của Hoàng thượng như bị sét đánh, không thể tin được.
Sợ ông bị kích thích quá lớn sẽ làm đứa bé bị thương, Lục hoàng tử vội sai người đưa nó tới dục anh đường mình xây ngoài cung, để người ta chăm sóc.
Hoàng thượng ngỡ ngàng lắc đầu, kiên cường ôm đứa thứ hai tới...
Lần này hai giọt máu không lăn, trực tiếp đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Hai cha con:...
Hoàng thượng há hốc mồm, hô hấp có vẻ nặng nhọc.
Đứa thứ ba bị ôm tới, càng quái hơn, đừng nói tới việc nhúc nhích. Chúng y như hai cục nam châm đồng tính tương xích chia nhau chạy tới hai bên thành chén, giống như ghét bỏ nhau vậy!
Hoàng thượng cảm thấy máu não của mình trào lên, một búm máu vọt tới chỗ hầu.
Ông vẫn kiên cường ôm đứa thứ tư tới...
Đứa này càng tuyệt hơn, máu vừa nhỏ vào chén đã trực tiếp biến thành màu xanh!
Hai cha con:...
Hoàng thượng nhịn không được nữa, phun búm máu đó ra, thế đạo gì thế này!
Nghe nói đêm đó, thị vệ trong cung chạy gãy giò, khắp nơi lùng bắt gian phu.
Đêm đó không biết đã chết bao nhiêu người, có mấy thị vệ kéo thi thể ra bãi tha ma xong trở về vẫn chưa hết bàng hoàng vỗ ngực.
"Đúng là sống được lâu chuyện gì cũng gặp mà, m* nó chứ gặp được cả ma trơi!"
Một thị vệ khác ngạc nhiên: "Trên mộ có ma trơi không phải là điều bình thường à?"
Tay thị vệ đó như tam quan rách toạc lắc đầu: "Ma trơi là bình thường, mấu chốt là ma trơi ấy màu xanh!"
"Gì? Thiệt hay giả?!"
"Lừa ngươi làm gì? Không phải xanh bình thường đâu, nấm mộ ấy xanh lè luôn..."
Lục hoàng tử trong lúc vô tình nghe được đối thoại này:...
Tuyệt vãi!
☆
Đại thần trong triều nhảy nhót hăng say, thậm chí vì vặn ngã Lục hoàng tử làm ra rất nhiều án sai án oan.
Dưới cơn nóng giận Lục hoàng tử không chần chờ nữa, trực tiếp xét nhà, giết gà dọa khỉ!
Không xét thì thôi, một khi xét quả thật giật thót tim!
Đại thần biết tham lắm, trong nhà đâu đâu cũng là lăng la tơ lụa, vàng bạc châu bảo, kỳ trân dị vật. Lục hoàng tử nhìn thấy chỗ tài phú này khiếp sợ đến không nói nên lời!
Theo thuộc hạ truy tra, số tiền tham quan tham ô càng lớn, chuyện dơ bẩn người dưới tay gã làm cũng càng nhiều!
Lục hoàng tử nhìn những món đồ mình cũng không biết tên đó, giận đến suýt nữa cầm đao xông vào nhà chém chết tên tham quan!
Nhưng vì tra rõ mọi chuyện, trả lại công bằng cho mọi người, Lục hoàng tử nhịn!
Trong quá trình họ tra xét, họ phát hiện được một sở thích của tham quan... nuôi mèo.
Tham quan rất thích mèo, có vài người vì thế đã sưu tầm đủ các giống mèo ở khắp nơi dâng cho gã.
Những con mèo này được nuôi chung với nhau, chờ đến khi thuộc hạ mở cửa, Lục hoàng tử vào coi, cũng phải giật mình vì số lượng khổng lồ ấy!
Nó đã không đơn giản là nhiều nữa, quả thật muốn chói mù mắt luôn!
Có mèo tai cụp đáng yêu, mèo Ba Tư cao quý, mèo mun thông minh, mèo chân ngắn dị đồng...
Lục hoàng tử vừa đi vừa chắt lưỡi, ngoại trừ chúng ra, còn có rất nhiều giống mèo hắn không biết tên.
Hắn thậm chí còn thấy được một con gấu trúc (đại hùng miêu) đang gặm trúc?!
Lục hoàng tử:??! What?! Sợ đơ luôn rồi!
Hắn tiếp tục đi vào trong, ở trong có gấu mèo (tiểu hùng miêu), báo (ly miêu), mèo máy...
Hả? Mèo máy?!!
Mèo máy thấy có người tới, liền từ trong cái túi lớn đeo trước bụng móc ra dụng cụ cắt lồng, hế nhô họ một tiếng.
Trong sự ngạc nhiên của Lục hoàng tử, con mèo ấy "độp độp độp" chạy ra ngoài, móc ra một cái chong chóng tre gắn lên đầu rồi bay đi...
Lục hoàng tử:???? Cái quỷ gì thế?! Vừa nãy có thứ gì ở trước mắt hắn bay đi à?!!
...