Chiến tranh chạm vào là nổ ngay, đại lục bắt đầu một trận hỗn chiến.
Vì sao nói là hỗn chiến? Thì là đánh lung tung, chẳng cần biết đánh ai, dù sao cứ đánh là được!
Đương nhiên, quốc quân không phải kẻ ngốc, nhìn như hồ đồ trong lòng lại thấu rõ lắm.
Lấy trận chiến mấy ngày trước giữa nước Bí Đao với nước địch làm ví dụ, thứ vũ khí sử dụng ở lần đó là người bình thường có thể khiêng được sao?! Bọn họ ai có bệnh đánh với nước Bí Đao chứ, bị khùng à?
Cho nên nước nào cũng láu cá lắm, ào ào trốn về phía sau, chờ mấy nước xung quanh đánh xong rồi, mình mới ngoi lên thu lợi ngư ông.
Phân cảnh xấu hổ nhất tới rồi đây, bọn họ ai cũng muốn thu lợi, thế nên đồng loạt lui về sau mấy bước... Sau đó không có người.
Cả chiến trường có thể nói vắng tanh, thỉnh thoảng có mấy người du mục lùa lạc đà cừu ngang qua, đàn lạc đà cừu ấy còn xấu tính, hở một tí là nhổ nước miếng về phía họ.
Các quốc quân:...
Kèo đã hẹn nếu còn không đánh, mặt mũi của họ sẽ mất hết, nhưng đánh thì đánh không lại.
Lúc này quốc quân nước địch và nước ngoài nhìn nhau, cả hai gật đầu.
Giây kế tiếp, khi nước Ăn Bí không kịp đề phòng, họ đã choảng nhau rồi?!
Miếng dưa trong tay quốc quân nước Ăn Bí rớt xuống, người hiền lành hắn lại vội vã can ngăn. Nhưng bị một đá sút văng ra ngoài!
Giọng nói có chút hả hê của hai vị quốc quân truyền từ trong ra: "Hề hề! Ngươi nhìn thấy chưa? Chúng ta đã đánh nhau rồi, chỉ còn ngươi chưa đánh thôi đó, mau đi đối phó nước Bí Đao đi!"
Quốc quân nước Ăn Bí:??? Đệt! Có biết xấu hổ không đấy?
Hai nước khác: Hừ! Tụi này mặc kệ, dù sao chúng ta đang đánh giặc không rảnh, chỉ còn ngươi và nước Bí Đao chưa đánh thôi, mau đi đánh nước Bí Đao đi!
Đánh nước Bí Đao ma quỷ kia? Đầu óc nước Ăn Bí bị rỉ sét rồi à?
Hắn vội vàng thương lượng với nước địch và nước ngoài: "Ai nói hai nước đánh nhau nước thứ ba không thể gia nhập chứ? Ba người chúng ta không hỗn chiến được à?!"
Hai nước đó lại đạp nước Ăn Bí ra ngoài: "Cút, tụi này nghỉ chơi với ngươi rồi! Ngươi đã bị chúng ta cô lập! Mau đi tìm nước Bí Đao đi!"
Quốc quân nước Ăn Bí ngơ ngác, hắn cảm nhận được ác ý của xã hội. Người hiền lành có sai sao? Vì sao đều khi dễ người hiền lành?!
Dưới tình huống cô đơn bất lực lại tịch mịch ấy, quốc quân nước Ăn Bí không kiềm được đau khổ trong lòng nữa, hắn xé tan tấm áo choàng hòa ái, thuận lợi hắc hóa!!
Đêm đó, âm phong thét gào, mưa rền gió dữ. Quốc quân nước Ăn Bí hắc hóa lạnh lùng cười, soi gương kẻ mắt khói...
Hắn cong khóe môi lộ vẻ tà mị, trong mắt có ba phần lạnh nhạt ba phần châm biếm còn có bốn phần thờ ơ. Từ đây, trên đời không còn có quốc quân nước Ăn Bí đơn thuần nữa, chỉ có Nữu Cỗ Lộc · quốc quân · Ăn Bí!
Nhìn tiểu đồng bọn yếu đuối ngày xưa thay hình đổi dạng, nước địch và nước ngoài run rẩy. Quốc quân nước Ăn Bí gọi thần thú Sa Điêu của nước mình tới, một thân một mình mặc trường bào giẫm lên lưng Sa Điêu ngắm nhìn đại lục bên dưới.
Khi đó, gió lạnh thấu xương, khí hậu giảm mạnh, đại tuyết rơi.
Quốc quân nước Ăn Bí duỗi tay đón lấy một bông hoa tuyết bay giữa trời, sau đó nhìn hai đồng bọn nhút nhát ngày xưa, rất có thâm ý nói: "Trời lạnh rồi, nên khiến hai nước này sụp đổ thôi."
Hai vị quốc quân:!! Người hiền lành ngày xưa lộ ra Vương Bá khí, khiến họ hốt hoảng. Giống như chọc phải chuyện lớn gì rồi...
Quả nhiên, mắt khói là thứ tốt. Từ khi kẻ nó, eo không đau, chân không mỏi, một hơi có thể cưỡi năm con Sa Điêu. Trừ những điểm này ra, thể lực và IQ của quốc quân nước Ăn Bí cũng nhanh chóng tăng lên, thần thái nhìn người khác luôn mang theo vẻ miệt thị.
Song song, thủ đoạn của hắn cũng trở nên tàn nhẫn. Vì trả thù hai nước đó, giết địch một nghìn, tự hại tám trăm, dẫn cả nước mình tới nương nhờ nước Bí Đao.
Lục hoàng tử ngơ ngác nhìn quả dưa thần trời giáng này, hắn cẩn thận tiếp đãi nước Ăn Bí, cũng đón gió tẩy trần cho quốc quân.
Khi buổi tiệc sắp kết thúc, hắn lén quệt nhẹ mặt quốc quân một cái, phát hiện trôi màu. ngôn tình sủng
Do lớp phấn khói bị trôi, khí thế của quốc quân nước Ăn Bí tuột cái rụp, đi đường cũng lảo đảo. Nhưng hắn không hề hoảng, móc từ trong túi ra một hộp phấn đen vẽ vời trên mặt, chỉ trong nháy mắt khí thế thay đổi, lại biến thành độc nhất trên đường!
Lục hoàng tử trợn to mắt:!! Hắn kinh ngạc!
...
Đương nhiên, cũng giống như khai chiến, muốn hợp tác thì phải tìm một cái cớ nghe xuôi tai.
Lục hoàng tử và quốc quân nước Ăn Bí trải qua một đêm suy nghĩ, thậm chí moi cả lão tổ tông ra nhìn một lần, họ đã tìm ra một phát hiện kinh người!
Thì ra tên của hai nước giống nhau như vậy, là có lý do!
Tầm khoảng 500 năm trước, trên mảnh đất này có hai anh em, Đại ca trồng dưa, Nhị ca ăn dưa. Sau đó bởi vì Nhị ca trộm dưa Đại ca trồng còn không nói cho Đại ca biết, hai anh em đã cắt đứt quan hệ. Họ hướng về hai phía ngược nhau thành lập nước Bí Đao và nước Ăn Bí!
Ngẫm lại năm đó... Lục hoàng tử cùng quốc quân lạnh lùng, chẳng có cảm giác gì cả. Nhưng!! Dù sao cũng phải giả vờ mà?
Thế là đứng trước khuôn mặt cạn lời của mọi người, cả hai lập tức lệ hoen ướt mi, lệ chảy thành dòng, ôm chầm nhau.
Quốc quân: "Huhuhu, thật không ngờ tổ tiên của chúng ta 500 năm trước lại là huynh đệ! Trách không được vừa gặp đã quen, thì ra chúng ta có quan hệ huyết thống mật thiết như thế."
Lục hoàng tử: "Ta cũng cảm động quá, thật không ngờ chúng ta lại là thân thích! Mặc dù là 500 năm trước, nhưng chúng ta tuyệt đối thân hơn hai nước kia nhiều! Chúng ta không hợp tác thì ai hợp tác đây?"
Quốc quân gật đầu, nặn ra mấy giọt nước mắt Hoàng đế, cảm động nói: "Huyết thống khăng khít như vậy... Xem ra là thiên ý! Muốn chúng ta phải đứng về phía nhau rồi!"
"Đúng thế, đã vậy không bằng hợp tác đi! Chiến tranh nổ ra thân thích quả nhiên phải ở bên nhau mới càng bền vững!"
"Ừa, ta ủng hộ ngươi!"
Tin tức hai nước Bí hợp tác truyền đến tai hai nước còn lại, họ sợ đến mức làm rớt miếng dưa trong tay.
"Đệt! Hợp tác? Lý do họ hợp tác là gì?"
Thuộc hạ ngẫm một hồi: "Hình như 500 năm trước họ là thân thích..."
Quốc quân ngơ ngác nhìn phi tần bên cạnh, lại nhìn phi tần và con của mình... Mặt mày thằng nhóc ấy loáng thoáng có chút giống hoàng thất nước Bí Đao.
Ngay lập tức, một búm máu phun ra từ trong miệng quốc quân: "Tiên sư bà nó chứ thân thích! Có biết ngượng không đấy?! Long Lục Thiên ngươi vô sỉ! Ta là dượng ngươi đó!"
Lục hoàng tử Long Lục Thiên tỏ vẻ mình bị điếc rồi, không nghe thấy gì cả. Hắn cầm bản đồ, nhìn quốc thổ bốn nước... Hình dạng đúng là rất đặc thù.
Quốc thổ nước Bí Đao có hình một trái bí đao.
Quốc thổ nước Ăn Bí là một người đang ngồi cầm bí.
Quốc thổ nước địch và nước ngoài rất dễ nhận ra, theo thứ tự là một chữ "Địch" (敌) và một chữ "Ngoài" (外).
Hắn vung tay lên, vô số kỹ thuật hiện đại ùa tới, hai nước bị đánh không ngừng bại lui, họ khóc la mắng Long Lục Thiên không nói nhân nghĩa.
Thành trì san sát bị kiên thuyền lợi pháo mạnh mẽ xé tan, người ở trong vừa kinh vừa sợ.
Cùng là người, Lục hoàng tử tự nhiên sẽ không ra tay với những người vô tội. Thậm chí còn hạ lệnh cho quân đội không được làm khó dễ dân chúng, phải đối xử với họ như trăm họ nước mình.
Hắn thậm chí rút ra 1% nhân lực thành lập đội giám sát, nếu ai dám vi phạm sẽ lau đi toàn bộ quân công, đánh ba mươi quân côn đưa về nhà. Trường hợp nghiêm trọng, trực tiếp xử tử!
Đối với những người sống không nổi nữa, Lục hoàng tử kêu gọi quyên tiền, bản thân cũng làm gương tốt quyên trăm mẫu ruộng dưa hấu.
Thế nên dù là xâm lược, Lục hoàng tử lại thắng được danh tiếng cực tốt.
Có rất nhiều dân chúng hai nước sống ở tầng dưới chót bị khinh thường bóc lột, nghe được sự tích của Lục hoàng tử, không ngừng cầu nguyện hy vọng hắn đánh tới thành của mình.
Nguyện vọng của mọi người thường chỉ đơn giản như vậy, chỉ cần ngươi đối xử tốt với họ, tôn trọng họ, là có thể giành được sự tin phục.
Lục hoàng tử làm được điều này, thế nên hắn có vô số người ủng hộ. Khiến hai nước từ ban đầu ra sức chống cự, đến cuối cùng không đánh mà hàng.
Lục hoàng tử thắng nhân tâm, cũng thắng được thiên hạ.
Quân đội đánh tới quốc đô, hai vị quốc quân run rẩy giơ cờ đầu hàng.
Lục hoàng tử thống nhất bốn nước, danh chấn đại lục, tiếng tăm thậm chí truyền tới Xứ sở Dưa Hấu. Xứ sở Dưa Hấu nghe được sự tích của Lục hoàng tử ai ai cũng kinh hãi, chờ từ chỗ hải thương biết được tướng mạo của hắn rồi, họ loáng thoáng như thấy được thiếu niên kinh thương năm đó.
Nhớ tới sự tích của thiếu niên ấy, họ vừa thấy ngoài dự liệu, lại vừa hợp tình hợp lý.
Đích xác, thế gian này có mấy ai "tươi mát thoát tục", tài hoa xuất chúng như vậy?
Dù sao bất kể thế nào, Lục hoàng tử đã nổi tiếng! Nổi khắp nước Bí Đao! Nổi ra toàn thế giới! Nổi tới Hệ ngân hà khụ khụ... Cái này thì không.
Có câu nói một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, ai cũng muốn kéo quan hệ với Lục hoàng tử, như vậy ra ngoài sẽ có mặt mũi.
Vì thế, quản gia trong phủ Lục hoàng tử ra ngoài thường tự xưng là Lục quản gia, tôi tớ nhà hắn xưng là Lục tiểu tư, Lục thị nữ...
Số sáu cũng trở thành con số may mắn của nước Bí Đao, mọi người làm gì cũng thích dùng nó để đặt tên. Ví dụ như Tiệm ăn số sáu, Võ quán số sáu, Di Hồng Viện số sáu, một đêm sáu lần khụ khụ... Cái này không cần nói.
Ở ngoài còn như vậy, hai tọa kỵ trong phủ đâu thể ngoại lệ, chúng cũng muốn có mặt mũi.
Nhưng chúng đã là thế gian hiếm có rồi, cả hai cảm thấy danh hiệu này chỉ một con rồng (cá) được quyền sở hữu thôi, thế nên bắt đầu giành giật nhau.
Ban đầu là vũ lực, nhưng chẳng ai đánh lại ai. Vì thế đổi thành cãi lộn...
Từ sáng sớm cãi đến chạng vạng, từ hè nóng cãi đến đông lạnh, từ trời nắng chang chang cãi đến tuyết bay tán loạn... Cãi mệt rồi thì tạm thời đình chiến, vào nhà ăn chén lẩu bổ sung thể lực.
Đương nhiên, chúng vẫn ngứa mắt nhau. Ác long nhìn ngọn lửa cháy bừng lên dưới nồi, cơn giận trong mắt tăng vụt: "Đừng có giành với ta! Ta mới là ứng viên rồng tốt nhất!"
Côn: "Lý do đâu? Nói cho ta biết ngươi có bản lĩnh gì?!"
Ác long thở phì phò bưng cái nồi lên, dùng lưỡi liếm ngọn lửa bên dưới, lửa lập tức tắt.
Nó kiêu ngạo ngẩng đầu: "Ta có thể ăn lửa, ngươi làm được không?"
Côn rụt cổ lại, nó tự nhiên không làm được. Nhưng ngẫm lại đã thấy không công bằng: "Bản thân ngươi biết phun lửa, điểm này có thể tính là bản lãnh à?!"
Ác long hừ một tiếng: "Vậy ngươi có bản lĩnh cũng biểu diễn sở trường của mình xem!"
Côn vỗ vây cá xuống bàn: "Biểu diễn thì biểu diễn! Ngươi không phải biết phun lửa sao? Hôm nay ta ăn băng cho ngươi coi!"
Nói xong Côn thở phì phò bơi ra ngoài, cửa vừa mở tuyết liền ùa vào, lớp băng đóng trên cột sắt dày thêm một tầng.
Côn thấy thế, ra vẻ đắc ý bơi tới đó, ngoác mồm cong lưỡi——
Sau đó nó không nhúc nhích.
Ác long chờ nửa ngày, cũng không thấy Côn trở về, ngạc nhiên chạy ra ngoài thì phát hiện Côn bất động.
"Hở? Ngươi làm sao thế?!"
Côn chảy nước mắt: "Ưỡi ủ ta ị ính òi (Lưỡi của ta bị dính rồi)..."
Ác long:...