Khi Ma Cà Rồng Cắn Omega

Chương 24: Em thật sự không xứng với Thiếu tá




Ivan khó chịu ôm bụng, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh. Ngoài cảm giác đau quặn trong bụng, còn có cảm giác nôn ói, khát máu đột ngột. Kỳ thật mấy ngày nay cậu cảm thấy không thoải mái, ngay cả sữa dinh dưỡng trong căn tin cũng không thích thú cho lắm.

Ma cà rồng thực sự sẽ hút máu, không chỉ máu mà còn cả mạng sống của những người khác bị lấy đi trong quá trình hút. Nhờ vậy, ma cà rồng có thể tồn tại lâu dài ở thế giới này. Suy cho cùng, sữa dinh dưỡng cũng chỉ là một thứ giống như máu, căn bản không thể đáp ứng được nhu cầu của một ma cà rồng trưởng thành.

Hiện tại, Ivan có thể nhạy bén nắm bắt toàn bộ máu tươi xung quanh mình.

Chóp mũi của cậu đã nắm bắt chính xác mùi máu ngọt ngào của Omega trước mặt. Ngọt ngào như sữa, giống như một chiếc bánh kem nhân dâu, cậu nhịn không được muốn tiến lên cắn một miếng...

Xa hơn một chút, đó là vị giáo sư lớn tuổi, Ivan nghe thấy tiếng máu chảy qua cổ, khi tim đập thì có tiếng cọ xát chậm rãi vào thành mạch máu. Mỗi âm thanh đều giống như một lời mời gọi đến với cậu.

Cuối cùng, mùi máu bay ra từ phía sau Ivan... mang theo mùi của một con chim thiên đường. Đó là mùi của thiếu tá, pheromone của thiếu tá là mùi của chim thiên đường, mùi rượu nhẹ tỏa ra sau gáy khi đổ mồ hôi. Giống như một loại cocktail đặc biệt, hương vị của máu, rượu và hoa hòa quyện một cách hoàn hảo.

Mùi hương đó, chỉ nghĩ về nó thôi...

Ma cà rồng nhỏ vô thức liếm môi, chợt tỉnh dậy khi môi dưới ướt đẫm. Tự bản thân nhận ra rằng lòng tham máu của con ma cà rồng này đã đạt đến mức gần như không thể kiểm soát được.

Cậu thậm chí còn nhận thấy rằng đôi mắt của mình đang dần chuyển sang màu đỏ. Ivan nhanh chóng cụp mắt xuống, để tóc mái che đi đôi mắt một cách tự nhiên, chớp mắt thật mạnh để kìm nén dục vọng khát máu. Nếu không thể khống chế được thú tính của ma cà rồng... Cậu cũng không chắc ba người ở đây còn có thể sống được hay không. Cậu đã bị áp chế quá lâu, sức phản công của cơ thể đang dâng trào.

Tuy nhiên, Andy không chịu để cậu yên.

"Này, đặt biệt danh cho cậu là cậu bé nói dối cũng không tệ ha, cậu có thể giả vờ thật được không? Các cậu đều là sinh viên trường y, xin đừng giả tạo như vậy? Cho dù là viêm dạ dày ruột cấp tính cũng sẽ không đau như thế này phải không? Cậu có cần tôi gọi cấp cứu cho cậu không?"

Giọng nói sắc bén khiến Ivan sốt ruột vẫy tai. Khó chịu quá, cái bánh kem này, khó chịu quá. Ivan muốn nhảy thẳng lên, tóm lấy cổ họng cậu ta, cắn vào động mạch sau gáy, khống chế cậu ta và hút khô máu.

Carey ở một bên nhận ra Ivan có gì đó không ổn, vội vàng đi tới trước mặt Ivan thêm vài bước, ngồi xổm xuống, kéo cánh tay cậu lên, hỏi: "Sao vậy, Ivan? Sao vậy?"

"Thiếu tá ơi..." Ivan nói một cách khó khăn, giữ yên đầu, thở hổn hển từ cổ họng. Sau đó, Ivan đưa tay ra, hung hăng đẩy Carey ra, dùng hết sức lực nói: "Đi..." Trong giọng nói thậm chí còn có tiếng khóc.

Carey không biết đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, anh cũng không hề khó chịu khi bị đẩy ra. Anh vẫn ngồi xổm tại chỗ, dùng giọng ôn hòa hỏi: "Ivan, em làm sao? Mau nói đi..."

Anh hơi ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem biểu cảm dưới đầu của đứa trẻ đang cúi thấp là gì. Nhưng lần này khác với những lần trước. Mái tóc dài của đứa trẻ che mất nửa con mắt, dù có ngồi xổm dưới đất cũng chỉ nhìn thấy được một đường môi mím chặt.

Anh muốn giơ tay gạt phần tóc mái che mắt đứa trẻ sang một bên, nhưng ngón tay của anh còn chưa chạm vào đứa trẻ, đã bị một tiếng "bụp" đánh vào mu bàn tay.

Âm thanh lớn đến mức tất cả mọi người có mặt đều choáng váng, kể cả chính Carey.

Dù anh biết rằng khi Ivan đã tức giận thì sẽ rất khó dỗ dành. Nhưng thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Ivan mất bình tĩnh với anh.

Carey quay đầu nhìn Andy kiêu ngạo, trong lòng thầm nghĩ, Omega này rốt cuộc đã cho bé nhỏ của thấy điều gì, khiến em ấy phản ứng mạnh mẽ như vậy.



Andy hoàn toàn không nhìn ra ý tứ sâu xa trong mắt Carey, vẫn chán ghét nhìn Ivan, đưa tay đẩy cậu ra.

"Muốn đi thì tự mình đi. Cậu đẩy hôn phu của tôi làm gì? Còn đánh anh ấy à? Cậu có biết anh ấy là ai không! Để tôi nói cho cậu biết, dù cậu có ném cả gia đình mình sang hành tinh khác để lưu đày thì cũng sẽ không đủ để bù đắp!"

Ivan bị đẩy không những không ngã, nhưng đôi chân còn run rẩy hai lần rồi tìm thế đứng yên.

Cậu thôi che bụng, từ từ đứng thẳng với thân hình đang cúi xuống, chỉ có đầu vẫn cúi thấp. Móng tay trên tay cậu đã duỗi ra một chút, cậu vội vàng nắm chặt nắm đấm, cầm những chiếc móng tay càng ngày càng dài trong lòng bàn tay.

Đầu ngón tay sắc bén xuyên qua da bàn tay, cảm giác ngứa ran khiến cậu mất đi lý trí, tỉnh táo trong giây lát.

Andy giống như một con công, không biết mình ở trong môi trường nguy hiểm đến mức nào, vẫn kiêu ngạo khoe khoang: "Nhìn xem, cậu ta chỉ là giả vờ mà thôi. Em đã nói rồi, cậu là một bạch liên hoa ghê tởm. Anh à, anh vẫn đang bảo vệ cậu ta sao?

Đương nhiên, Carey cũng nhìn thấy Ivan đột nhiên đứng dậy, chú ý tới việc cậu không còn che bụng nữa, chắc là không còn khó chịu như trước, nhưng cậu cũng nhìn thấy toàn thân cậu đang bé run rẩy không ngừng.

Đó là một loại chấn động có biên độ nhỏ, giống như một người mặc áo ngắn tay phơi mình trên núi tuyết vào mùa đông, toàn thân cứng đờ không thể khống chế, cơ bắp run rẩy.

Anh đứng lên bảo vệ Ivan.

Thân hình nhỏ nhắn của Ivan bị anh kéo vào trong ngực, không còn dựa vào góc áo như trước là hai tay nắm chặt, nắm đấm buông thõng xuống hai bên, thân thể run rẩy không hề thuyên giảm chút nào.

Carey lạnh lùng nhìn vào mắt Andy.

" Cuối cùng đã cho em ấy xem cái gì vậy hả?" Anh lạnh lùng hỏi.

Andy sững sờ trước ánh mắt của Carey, vội vàng bào chữa: "Em vừa đưa thiệp đính hôn của em và anh cho cậu ấy xem, hiện tại cậu ấy không phải đang có hứng thú với anhsao? Em nói vậy phải không?"

"Để Carey khiển trách tôi như thế này cậu vừa lòng hả dạ lắm chứ gì? "Con chó cái" này đã cho anh uống thứ gì để bây giờ anh bảo vệ đến như vậy hả?"

Mỗi lời nói của Andy thoát ra, thân thể Ivan càng thêm chấn động nghiêm trọng.

Bằng tất cả sức lực của mình, cậu đẩy Carey ra khỏi mình. Nếu không bị tóc mái che mất tầm mắt, sắc đỏ u ám sẽ tràn ngập căn phòng này. Andy nói đúng, tại sao cậu ấy lại muốn được thiếu tá bảo vệ như thế này?

Chỉ là một con ma cà rồng, một con ma cà rồng có thể luôn ăn thịt tổ tiên của mình và muốn ăn thịt tất cả mọi người, tại sao cậu lại...

Ivan buồn bã chớp mắt, một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt đỏ hoe, cậu ôm lấy mặt. Trong tay vang lên một tiếng "tách" nho nhỏ. Màu hồng nhạt của những vệt máu rơi trên làn da nhợt nhạt, quá rõ ràng. Ngay cả sau khi lau nó đi ngay lập tức, Carey vẫn có thể nhìn thấy nó.

Anh nắm lấy cánh tay của Ivan, lo lắng hỏi: "Ivan, máu ở đâu? Nói cho tôi biết đi, em chảy máu rồi kìa..."

Ivan dùng hết sức lực đẩy người đàn ông đang lo lắng ra, khó nhọc bước đi rồi bước từng bước vào phòng tắm. Cánh cửa đóng sầm lại. Không lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nôn mửa yếu ớt. Phòng tắm cách âm không tốt, ba người có mặt có thể nghe rõ chuyển động bên trong.

Vừa rồi kiêu ngạo như Andy cũng đã thay đổi sắc mặt, thận trọng nói: "Anh ơi, cậu ấy hình như không được khỏe?"



Carey im lặng bước tới cửa và trực tiếp mở ra. Anh lạnh lùng nói: "Andy, ta hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta cảnh cáo em, ta không phải hôn phu của em, cũng đừng tùy tiện gọi anh hay ca ca trong khuôn viên trường học nữa, tất cả mọi người trong trường đều gọi ta là Thiếu tá, kể cả em. Ở đây không còn việc của em, mau đi đi."

Andy do dự, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị vị giáo sư lớn tuổi tóm lấy, quay người lôi cậu ta đi ra.

Khi cửa căn hộ đóng lại, căn phòng lại yên tĩnh trở lại, tiếng nôn mửa trong phòng tắm cũng biến mất. Carey mở cửa phòng tắm, muốn xem đứa trẻ thế nào thì bất ngờ chạm phải một cục u mềm.

Ivan nhào vào lòng hắn, tốc độ nhanh đến mức anh còn chưa kịp phản ứng. Đứa bé trong lòng anh vừa chạy tới liền ôm chặt lấy eo anh, mũi ngửi tới ngửi lui trên quần áo của hắn.

"Thiếu tá...nó ngon quá...Em thực sự muốn ăn nó." Giọng nói vừa choáng váng vừa nhẹ nhàng. Vừa nói vừa cọ xát vào người anh, giống như một con mèo sữa nhỏ đang nịnh nọt chủ nhân của mình.

Đôi mắt Carey tối sầm lại, anh nói với giọng khàn khàn:

"Bé nhỏ, em có biết mình đang nói gì không?." Carey vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, biết rằng có lẽ pheromone của anh có tác dụng xoa dịu cậu, anh giơ tay lên, xuyên qua tay chân cậu rồi bế cậu vào phòng ngủ.

Người đàn ông mặc quân phục đóng cửa ra vào và cửa sổ gọn gàng. Âm thanh của cơn mưa ngay lập tức bị cô lập.

Anh ngồi trên giường ôm người vào lòng, ngón tay ấn vào bụng Ivan, nhẹ nhàng xoa bóp. Một tiếng thở dài nhẹ vang lên trong phòng.

"Tôi thực sự nợ em" anh nói.

Sau đó, mùi chim thiên đường nồng nặc tiếp tục tràn ra sau gáy. Nồng độ pheromone êm dịu cực cao ngay lập tức tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng ngủ.

"Ivan, thế nào rồi? Em còn thấy khó chịu không? Có cần đến bệnh viện không?"

Carey cố gắng hết sức để kéo Ivan ra khỏi người, nhưng đứa trẻ này khỏe đến kinh ngạc, ôm chặt lấy eo anh không buông, thậm chí còn cong người dọc theo cơ thể anh. Carey rõ ràng đang ôm một thiếu niên trong tay, nhưng lại có ảo giác ôm một con thú nhỏ.

Giờ đây, chóp mũi của con thú nhỏ đã chạm tới gáy, cái tuyến pheromone mỏng manh. Dòng pheromone an ủi đều đặn phát ra từ đó.

Carey dở khóc dở cười vỗ vào đầu Ivan một cái: "Lại nữa à? Căn phòng chứa đầy pheromone này không đủ để em lăn lộn sao, em phải cọ vào tuyến của tôi mới đủ sao?"

Ivan "Ừm" một tiếng, được xoa đầu nên đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Tranh thủ sự tỉnh táo chút ít của mình, Ivan cắn môi, khó nhọc nói: "Thiếu tá... việc này không thể làm được, em không thể ở đây, xin hãy để em ra ngoài..."

________________________________

- Translate: Wisteria Sinensis

- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.