Khi Ma Cà Rồng Cắn Omega

Chương 20: Kết quả thi giữa kỳ




Ivan, người đang ngồi lại trong ký túc xá để ôn bài, đang thở hổn hển không tự chủ được hơi thở của chính mình, như thể tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu luôn vô thức nghĩ đến hình ảnh vừa rồi của cậu và thiếu tá, chỉ nhớ được câu cuối cùng cậu bày tỏ với anh là: "Thích… rất thích."

Ivan là ma cà rồng, không phải Alpha hay Omega, thậm chí không phải Beta, vậy tại sao cậu có thể có mùi thơm? Cậu cũng không biết quý ông có mùi gì, cũng không biết mùi hương ở đâu, nhưng cậu chỉ cảm thấy... Hiện tại suy nghĩ của mình tràn đầy hình bóng của anh.

Cậu thiếu niên ngồi ở bàn trằn trọc, lật trang sách qua lại mấy lần cũng không nhìn thấy gì nên nhảy khỏi ghế, chạy đến tủ sách lấy một bức tranh khác. Sau đó, cậu kéo giá vẽ ra khỏi khoảng trống trên tủ và đặt bức tranh lên bên cửa sổ.

Những bức tranh đầy màu sắc được xếp thành một hàng trên bậu cửa sổ. Thiếu niên ngồi bên cửa sổ cân nhắc, chậm rãi phác họa những màu sắc mong muốn lên bảng màu. Bầu trời trong xanh và trắng dưới ánh nắng; đá cẩm thạch trong suốt trên bậc đá phải có màu trắng sữa; và anh, cơ thể có màu vàng, xanh lá cây và trắng ngụy trang... Sau khi màu sắc được điều chỉnh, ngay từ nét đầu tiên, mỗi nét đều xuống nhẹ nhàng và tinh tế. Đầu tiên, những bậc thang dẫn đến ký túc xá được vẽ bằng một nét vẽ, sau đó là sân tập cách đó không xa về phía tây, ký túc xá của Alpha ở phía nam và thư viện nằm ở phía bắc.

Sau khi trải nền xong, cuối cùng cậu vẽ hai người đang ôm nhau ở giữa bậc đá nơi có ánh nắng chói chang nhất.

Chiếc áo len màu hồng nhạt và bộ quân phục rằn ri đan xen vào nhau, mái tóc vàng được giấu trong vòng tay của người đàn ông: là khoảnh khắc khi bức tranh được tặng cho Carey.

Đồng hồ trong phòng đang trôi từng giây… tích tắc… tích tắc. Và khi cậu bé ngồi trước giá vẽ, cậu không nhận ra rằng đã hơn ba giờ trôi qua. Khi nhìn ra ngoài thì trời cũng đã khuya.

Ivan nhìn kỹ người trong tranh. Trong đôi mắt xanh của câu, từng centimet đều là quý ông trong tranh. Nhìn thật kỹ khiến cậu không khỏi đỏ bừng hai tai.

Cậu biết quý ông lúc đó sẽ không dịu dàng như trong ảnh, cũng không như trong ảnh, hai tay ôm eo cậu. Và cậu cũng không được chôn trong ngực ông như trong tranh.

Trong tranh mực, dù chỉ di chuyển một nét cũng có thể thấy được sự khác biệt trong toàn bộ bức tranh. Hơn nữa, cậu cũng đang đã có sự thay đổi lớn trong cử động và ánh mắt.

Ma cà rồng nhỏ cúi đầu, ném cây cọ vẽ lên bảng màu, hai tay úp xuống che mắt: Chúa ơi... sao mình có thể liên tục vẽ thiếu tá như vậy chứ. Vội vàng cầm cọ quét một lớp sơn dầu thứ hai lên, hai người đổi mặt nhìn nhau, rồi chuyển từ nhìn nhau sang đứng mặt đối mặt.

Sau khi quét lớp sơn xong, cuối cùng, cậu bé với khuôn mặt ngơ ngác ngồi xuống đất, nhìn bức tranh chỉ có người đàn ông đang vẫy tay về phía khoảng không. Trên sân tập bên ngoài, khẩu hiệu huấn luyện buổi sáng của Alpha đã vang lên.

Rèm cửa được vén lên, vầng trăng đã mất đi ánh sáng của mình rơi xuống đỉnh núi sau, tia nắng của phương Đông xuyên thấu toàn bộ bầu trời phía Tây.

Trời đã sáng.

***********************

Vào tháng 11, trời đã cuối thu, trường y chuẩn bị bắt đầu huấn luyện quân sự với các Alpha. Và kết quả giữa kỳ của một số môn học đều được chấm vào ngày này.

Bên ngoài trời đang mưa nhẹ, tạo nên những tiếng tích tắc nhỏ trên cửa kính. Đang là ngày nghỉ cuối tuần, sân tập không có ai, toàn bộ khuôn viên trường yên tĩnh đến lạ thường. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua ngoài ký túc xá, họ cũng vội vàng cầm ô. Simon và Ivan hồi hộp ngồi trên ghế sofa trong ký túc xá, chờ kiểm tra điểm vào lúc 12 giờ trưa.

Còn chưa đến thời gian, Simon đã bắt đầu tua đi tua lại bảng điểm trên đồng hồ, vừa vuốt màn hình điện thoại vừa than thở: "Nút load giao diện sẽ bị hỏng mất, a a a! Tại sao vẫn chưa có điểm dạ?"

Ngồi bên cạnh, Ivan chớp mắt nhìn đồng hồ, rõ ràng đã hơn mười một giờ. Bất đắc dĩ nói: "Chưa tới giờ mà."

Simon: "Cậu quên trường mình chưa bao giờ đúng giờ sao, lần trước công bố điểm là lúc mười một giờ. Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi." - Cậu vừa nói và nhấn nút load trang chủ một lần nữa.

Lần này, không giống như lần trước, điểm của ba khóa học trong kỳ giữa kỳ xuất hiện toàn bộ trên trang. Hai thiếu niên đang tranh cãi qua lại sửng sốt một lát, ánh mắt chậm rãi chuyển từ màn hình điện thoại sang khuôn mặt đối phương.



Simon nhìn điện thoại, rồi lại nhìn Ivan, đột nhiên phát ra một chuỗi tiếng kêu: "A a a a! Tớ đã qua môn rồi. Qua rồi".

Trang này hiển thị:

Module 1: tiểu luận (luận văn) 59

Module 2: tiểu luận (luận văn) 68

Sau đó, mặc kệ Ivan phản ứng thế nào, cậu trực tiếp kéo cổ tay của Ivan, một phát nắm lấy ngón tay của Ivan chỉ vào màn hình. Cuối cùng, nhìn thấy kết quả trên màn hình điện thoại, Simon nhìn qua Ivan:

Trang này hiển thị:

Module 1: tiểu luận (luận văn) 68

Module 2: tiểu luận (luận văn) 73

Module 3: bài kiểm tra (kỳ thi) 51

Người này, người này căn bản lúc đầu bảo rằng không làm bài được. Cuối cùng những con điểm đang hiển thị trên màn hình là như thế nào đây?

Simon trực tiếp nhéo cổ Ivan: "Không phải cậu quên học bài từ đầu à? Đồ dối trá, cái tên này.".

Omega tóc đỏ buồn bã ném mình lên ghế sofa: "Nói dối, ôi, tớ đã chuẩn bị môn này cả nửa học kỳ."

Đây là lần đầu tiên Ivan bị người khác chạm vào cổ, lập tức giật mình, hai chiếc răng khểnh nhỏ trong miệng suýt bật ra. Nhận thấy Simon không hề tác dụng lực lên mình, cậu liền phản ứng lại: Omega này chắc chỉ đang đùa giỡn với mình thôi.

Tiểu ma cà rồng định thần lại, mím chặt môi, nhất thời không biết nên an ủi điểm số của bạn mình như thế nào. Dù sao cậu cũng là ma cà rồng, một tuần không ngủ cũng không có gì, sống mấy trăm năm, đặc biệt rèn luyện trí nhớ rất tốt, cái gì đã ghi nhớ rất khó để quên.

Nhưng những chuyện này lại không thể nói ra, chỉ có thể trầm mặc hồi lâu, cũng không nói được một lời.

Ivan: Là tại… trí nhớ của tớ tốt hơn một chút.

Simon:... Cậu đang an ủi tớ đó hả… huhu.

Hai người nhìn nhau, Ivan cảm thấy mình an ủi tựa hồ không sẽ có tác dụng, xấu hổ vỗ vỗ quần áo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Điện thoại của hai người bỗng vang lên một hồi chuông báo tin.

Khi tôi mở ra thì người gửi đã khác nhưng nội dung thì giống nhau:

"Kết quả đã có chưa, thế nào rồi?"

Ở Ivan, người gửi là Carey, còn bên Simon, người gửi là Joshua.

Simon trực tiếp mở phần voice, nói với tiền bối: "Joshua, tôi đã đậu. Nhưng mà… để tôi kể cho anh nghe. Ivan nói dối đó, rõ ràng là sau khi kiểm tra cậu còn làm loạn trước phòng thi cơ, tôi đã thấy cậu ấy ủ rũ khi thi xong. Tôi có hỏi xem cậu ấy có làm được không. Cậu ấy nói cậu ấy thất bại rồi. Trời ơi…. Tôi đã cố gắng hết sức để an ủi cậu ấy, thậm chí còn dùng đến một thủ thuật mà tôi đã ấp ủ bao nhiêu năm để giúp cậu ấy tính điểm. Không ngờ, điểm của cậu ấy thực sự là….cao hơn tôi rất nhiều! Aaaa…!"

Nói được nửa đường, quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh Ivan, Simon càng tức giận: "A a! Cậu còn làm nhục tôi, nói tôi IQ thấp không ghi nhớ được."



Ivan liếm môi, muốn hỏi xem Simon trả lời tin nhắn thoại như thế nào, nhưng lại không dám nói một lời.

Vừa nhìn điện thoại định tự mình tìm tòi, bỗng nhiên một tin nhắn khác của Carey hiện lên, lần này thiếu tá gửi đến một giọng nói qua tin nhắn thoại. Bật loa lên, giọng nói tươi cười của quý ông lập tức vang vọng khắp phòng:

"Nghe nói em đã làm bài kiểm tra rất tốt? Sm có muốn ra ngoài ăn tối không? Xin vui lòng xuống đây giúp tôi."

Nhận được giọng nói của anh truyền đến, Ivan sửng sốt: Đi ăn cơm sao… Lại ăn cơm nữa à. Cậu cụp mắt xuống, xoa xoa những góc quần áo rối tung.

Ừ thì cậu ấy không thích ăn, cậu ấy không muốn ăn gì cả. Bữa cơm lần trước Ivan ăn ở nhà anh khiến cậu khó chịu rất lâu. Thức ăn của con người trong dạ dày của cậu hoàn toàn không thể tiêu hóa được, Ivan nôn hết đồ ăn đã ăn ra, lúc đó dạ dày mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Lần này cậu không muốn ăn nữa… Cậu vô thức xoa bụng. Tuy nhiên, cậu rất muốn gặp thiếu tá.

Kể từ lần cuối họ chia tay ở bậc đá, cậu đã không gặp anh ấy nhiều ngày rồi.

Simon bên cạnh nhìn Ivan đang rối rắm, vỗ nhẹ vào vai cậu: “Này, cậu mau đi hẹn hò với thiếu tá đi, không sao đâu, buổi trưa tớ sẽ ăn một mình. Mau đi đi, trời ạ. Tự tin lên."

Ivan muốn nói: Không, không phải, cậu nghĩ nhiều quá! Nhưng Simon căn bản không cho cậu thêm bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp đẩy cậu ra cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.

Sau đó, dù cậu có gõ cửa thế nào cũng không có động tĩnh gì. "Người vô gia cư" tội nghiệp tựa vào cửa miễn cưỡng mở hộp thoại với thiếu tá, gõ từng chữ một: “Được rồi, khi nào gặp nhau?"

Đối phương lập tức trả lời:

"Mười phút, tôi đang ở ký túc xá Omega đợi em dưới lầu. Trời đang mưa, lạnh lắm, em mặc thêm quần áo vào nhé."

Ivan nhìn chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen trắng trên người, rồi nhìn cánh cửa phòng ký túc xá đã đóng chặt.

Vì lý do nào đó, cậu luôn cảm thấy sự tồn tại của Simon khiến việc sinh tồn ở thế giới loài người của cậu ấy trở nên khó khăn hơn gấp mười lần. Cũng may mười phút trôi qua rất nhanh, vừa ra khỏi cửa ký túc xá không xa đã nhìn thấy người bận bộ quân phục đang cầm ô.

Mặc dù khuôn mặt của người đàn ông gần như bị che bởi chiếc ô, nhưng biểu tượng quân đội hai vạch và một sao độc đáo trên vai khiến Ivan nhận ra anh ngay lập tức.

Chàng trai lấy lòng bàn tay che trán, vừa bước xuống từng bước một vừa vịn vào lan can của các bậc đá. Vào những ngày mưa, đường trở nên trơn trượt, Ivan luôn thận trọng nhìn xuống đất vì sợ bị ngã.

Khi Ivan đi được thêm hai ba bước, Ivan nhận ra mưa trên đầu mình chợt tạnh hẳn. Và phía dưới chân cậu là một đôi bốt quân đội quen thuộc.

Ngẩng đầu dọc theo đôi chân thẳng đứng, lướt qua vòng eo săn chắc của người đàn ông, tay anh đang nắm lấy cán ô, những ngón tay thon dài từng khớp nối, chiếc cổ lộ ra ngoài cổ áo, cuối cùng cậu dừng lại ở đôi mắt biết cười của anh.

"Đã dặn em phải mang thêm quần áo mà, đến cả áo khoác cũng không có, ô cũng không mang theo, nhóc con, em có biết chăm sóc bản thân mình không vậy?"

_________________________________

- Dịch: Wisteria.

- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin