Khi Ma Cà Rồng Cắn Omega

Chương 12: Làm sao để em không khóc nữa đây?




"Tôi không tới, làm sao biết cậu lợi hại như vậy, hả?"

Chàng trai tóc vàng nhẹ nhàng “a” một tiếng, xấu hổ cúi đầu: “Cũng đâu tốt lắm."

Hai người đang nói chuyện không hề để ý đến một người đang ngồi trong góc chăm chú nhìn cả hai, vừa rồi tên nhóc Omega còn đang muốn chiến đấu với Ivan, đột nhiên nhảy xuống khỏi ghế khi nhìn thấy Carey vừa đi tới.

Cậu nhanh chóng chạy đến bên Kaili, mỉm cười nắm lấy tay anh: "Kaili, sao anh lại đến đây?"

Có vẻ như cậu ấy rất quen thuộc với Kaili.

Ivan vội vàng đứng cách xa hai người một chút, mới nhận ra rằng người đàn ông luôn trong sáng và lạnh lùng trong mắt người khác, lại có ánh mắt dịu dàng rõ ràng khi nói chuyện với Kaili.

“Tôi vừa vào thư viện, tình cờ gặp được chú của cậu, chú ấy nói muốn qua tìm một thanh niên tên Ivan, người đó có biệt tài vẽ tranh. Tôi tình cờ gặp chú ấy nên cũng đi cùng.

Andy đột nhiên quay đầu lại, giơ tay chỉ vào chóp mũi Ivan: “Biệt tài sao? Là anh ấy? Không, cậu ấy vẽ không tốt, ngay cả thành phẩm cũng không có. Anh đừng để bị anh ấy lừa gạt"

Andy nói, chống tay lên hông, "Anh ấy đáng lẽ ra không nên đến đây. Không có gì là thật cả… ah!" Đang nói nửa chừng, có tiếng va đập vào đầu của Andy một tiếng 'bụp'.

Nhìn lại, Ivan thấy vị giáo sư đang cầm bảng màu, tức giận đến mức râu tóc bay tung.

"Tiểu tử thối, có cái gì gọi là không tốt? Mau nhìn những cái mà con đang vẽ đi, dám đem tranh của người khác so sánh. Ta dạy ngươi nhiều năm như vậy, thật lãng phí mà."

Andy bị đánh, bị oan. Xoa đầu, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng ứa ra trong hốc mắt, như thể trong nháy mắt sắp tràn ra rất nhiều nước mắt đến nơi.

Andy đang nghĩ đến việc quay người vào Carey để khóc, nhưng chưa kịp nói chuyện đã bị người sau chặn lại.

“Andy, đừng trách người khác, quy tắc ở đây là gì?” Carey nói.

Omega lúc này giống như một con công hoa, ngơ ngác đáp lại, dài giọng trả lời từng chữ một: "Biết-đạo-..."



Ivan im lặng lùi lại hai bước, tuy cậu đã cách xa hai người nhưng lại nhìn thấy sự tương tác của họ rõ ràng hơn.

Từ “người khác” đó là do Carey nói ra, thậm chí niềm vui được gặp lại anh vừa nãy dường như cũng bị loãng đi.

Chàng trai tóc vàng hơi cụp mắt xuống, giơ tay xoa khóe mắt rồi đảo mắt.

Ivan đến quầy, chọn ra vài màu, đặt mua ba bức và mua một bức tranh canvas cao nửa mét.

Ivan chỉ cao khoảng 170cm, hiện tại còn đang phải gánh một đống đồ đạc to và nặng, thậm chí cử động của cậu cũng có vẻ vụng về. Có vẻ như việc cầm nó khá khó khăn và cậu còn đang phải cầm nó bằng một tay.

Thấy Ivan vừa rồi tâm tình không được tốt, cậu lại mang theo nhiều đồ như vậy. Carey bước tới chỗ cậu, giúp cậu lấy mọi thứ trong tay.

"Nghe nói cách đây một tháng em đang vẽ một bức tranh cao bằng nửa người? Bức tranh đó đã vẽ xong chưa, em có định vẽ bức khác không?"

Đâu ai đoán được, cậu bé thường ngày ngoan ngoãn và mềm mỏng như Ivan lại không trả lời khi nghe câu hỏi của Care, cậu chỉ buồn chán mà giật chiếc túi vải đựng sơn và bảng vẽ về lại tay mình.

Carey giơ tay xách túi lên, giơ cao quá đầu rồi cúi đầu trêu chọc: “Không đưa cho em nữa, là tôi đang giúp em mà. Không trân quý mà còn lấy lại sao"

Ivan nhìn lên. Sau đó, anh thấy khóe miệng cậu bé khẽ nhếch lên, và những giọt nước mắt trong đôi mắt xanh trong veo đã chảy ra ngoài.

Chưa kịp nhìn kỹ hơn, cậu bé đã cúi đầu xuống lần nữa và anh không thể nhìn thấy gì.

Carey sau đó mới nhớ tới người thanh niên trước mặt vốn là người nhạy cảm và dễ bị tổn thương, bây giờ lại bị mắng vào mũi, không khỏi đau lòng.

Anh nửa ngồi xổm xuống, đặt lòng bàn tay lên vai Ivan, xoa đầu ngón tay mấy cái, "Em giận sao? Nhìn xem chỗ này nặng bao nhiêu, để tôi giúp em, như vậy không đủ tốt để báo đáp sao? Vậy mau nói cho tôi biết, tôi nên làm gì để em không giận nữa đây?"

Miệng Ivan vẫn mím chặt, khóe miệng mấp máy, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, không nói một lời. Hai người đứng vào thế bế tắc, một người nghiêng đầu, một người không chịu ngẩng đầu lên, cả hai đều không nhúc nhích.

Giáo sư ở một bên cuối cùng cũng huấn luyện xong cháu trai, ôm chân dung Ivan trong tay như một đứa trẻ: “Bạn nhỏ, tranh của cậu rất đẹp. Xin hỏi thầy của bạn là ai? Ngoài ra, bức tranh này tôi có thể đem về nghiên cứu thêm không? Nếu cậu muốn bán thì cứ ra giá với tôi"

Ivan khịt mũi, giọng nghèn nghẹn: “Tôi không có thầy, tôi tự học.” Sau đó hắn xòe lòng bàn tay về phía Carey: "Trả lại túi vải đây".

Chàng trai tóc vàng với chiếc mũi đỏ và những vệt nước lăn trên hàng lông mi dài, bốn ngón tay chụm lại trước mặt Carey, giống như một đứa trẻ đang nũng nịu xin kẹo.

Carey khẽ mỉm cười, từ trong túi móc ra một miếng kẹo trái cây đặt vào lòng bàn tay thiếu niên.

Thấy anh vẫn chưa lên tiếng, anh vòng nắm tay vào lòng bàn tay của cậu, giúp cậu siết chặt từng ngón tay.

"Đồ ngọt đấy, tôi tặng cho em, chỗ này tôi sẽ mang về giúp em. Ngoan nhé."

Ivan bị cả nắm tay của người đàn ông này siết chặt, nhiệt độ ấm áp truyền đến chạm vào từng nơi trên da của cậu. Cậu không khỏi sửng sốt, cuối cùng rút hết những chiếc gai nhỏ đang muốn nổ tung trên người ra, khẽ rên nhỏ rồi gật đầu ra hiệu đồng ý.

Với giọng nghẹn ngào, nó thoát ra khỏi khoang mũi, mềm mại như sợi lông tơ bay ra từ máy làm kẹo bông.



Carey thở phào nhẹ nhõm khi thấy đứa trẻ cuối cùng cũng được dỗ dành. Trong lòng liền nghĩ nên đưa người đi ngay, không nên ở đây để xảy ra mâu thuẫn nữa.

Đang định đứng dậy cùng giáo sư tạm biệt, Andy đột nhiên đẩy Ivan, càng hung hăng nói: "Cậu giả vờ đáng thương cái gì. Không phải tôi vừa mới nói với cậu có mấy câu thôi sao? Về phần bán tranh này cậu tính thế nào? Đừng có mè nheo với Carey như vậy"

Nói xong, Andy lại nhìn Carey: "Ca, mọi người không được để cậu ta lừa gạt. Cậu nói cái gì, không có sư phụ, không có sư phụ có thể vẽ như thế này? Đúng là một kẻ xảo trá."

Lần này Ivan cũng khó chịu. Cậu nắm chặt lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn Omega kia, bĩnh tĩnh nói: "Không có thầy thì nói không có thầy! Leonardo da Vinci của thời Phục hưng, bức tranh đầu tiên của ông là một tác phẩm nổi tiếng thế giới, thầy của ông sau khi xem tranh của ông, người thầy cũng đã thề không bao giờ có thể vẽ được nét đẹp như thế này. Chấp nhận rằng người khác giỏi hơn bạn, tài năng hơn bạn và tài năng hơn bạn mà không có sự hướng dẫn của giáo viên, có khó lắm không?"

Lời nói giống như một viên đạn đại bác bắn thẳng vào Andy, với giọng mũi nhẹ nhàng, đập vào tim của mỗi người một tiếng răng rắc.

Carey quay đầu lại, nhìn thấy cậu bé xù lông rồi lại xòe ra những chiếc gai, giống như một con nhím nhỏ đã xâm phạm lãnh thổ của mình.

Andy tức giận đến mức rùng mình, chỉ vào mũi Ivan "bạn" một lúc lâu, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Còn Ivan, với một tiếng khịt mũi lạnh lùng, giận dữ bóc chiếc kẹo mà Carey đưa cho cậu rồi nuốt chửng, quay đầu nắm lấy tay áo Carey rồi bước ra ngoài.

Giáo sư sửng sốt trước diễn biến vội vàng này, vội vàng ngăn cản: “Bạn nhỏ, bức tranh này bạn bán bao nhiêu?”

Chàng thanh niên đang định bước ra khỏi cửa xua tay nói: "Dạ em xin tặng thầy. Dù sao thì sơn cũng mất hai tiếng, không có gì để bán ạ.". Truyện Nữ Phụ

Khi nói, cậu ấy thậm chí không nhìn lại.

Hai người đi dọc theo các dãy giá sách. Carey thấy đứa trẻ vẫn đang phập phồng như một con cá nóc nhỏ. Anh dừng lại và đứng trước cửa khu bán thức hống. Chàng trai trẻ mất cảnh giác và vấp ngã dưới chân suýt ngã xuống đất. Cậu ngơ ngác quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào người đang kéo tay cậu lại.

Carey cúi xuống, nhéo ngón tay vào mặt Ivan: “Em còn tức giận à? Andy từ nhỏ đã được gia đình chiều chuộng. Tôi có thể thay mặt em ấy xin lỗi em được không?

Khi bước ra, sắc mặt đứa trẻ thay đổi rõ rệt. Cậu bé cúi đầu, phải dùng hai tay véo góc quần áo. Tiểu tử này hiện tại có chút khó dỗ. Vừa định nói thêm, góc quần áo của anh đã bị nắm lấy.

Giọng nói mỏng manh của cậu vang lên: “Tôi không muốn ann thay mặt xin lỗi.” Nói xong, cậu lại ngước mắt lên, đôi mắt xanh tràn ngập sự nghiêm túc nhìn anh: "Tôi không sao, không cần xin lỗi."

Carey nói "Huh?", giọng cuối hơi cao lên, giọng điệu đầy vẻ hoài nghi: "Em ổn à? Tôi không sai mà khi nãy vẫn mất bình tĩnh với tôi?"

Cậu bé quay đầu đi, không nhìn anh: “Không.”

Carey cũng không thể bắt được đứa trẻ này, hiện tại người ấy đang tức giận nên chỉ có thể dỗ dành.

Rốt cuộc vừa rồi Andy đã làm nhiều chuyện quá đáng. Nếu rơi vào hoàn cảnh tương tự, nếu là chính mình, anh sẽ phải đánh người cho đến khi mẹ ruột của tên đó nhìn không ra nữa. Việc Ivan tức giận như vậy là điều rất hợp lý.

Ivan ôn nhu mỉm cười, sờ sờ mái tóc xù xù của cậu: "Được, không có, Ivan của chúng ta không có."

Carey và Ivan cùng nhau trở về ký túc xá. Sau khi tạm biệt, Ivan trở lại ký túc xá với một cuốn sách chuyên môn về y tế, cùng một đống sơn và tranh vẽ mới mua.



Và sau đó… chàng trai trẻ đang nghĩ về việc du hành xuyên thiên niên kỷ và bắt đầu sống như một nhà khổ hạnh.

Tuy nhiên, đối với cậu, việc học không hề nhàm chán mà ngày càng trở nên thú vị hơn.

Bây giờ tại nơi đây, cậu giống như một đứa trẻ sơ sinh, đầy tò mò về thế giới vừa mới đến. Từng chữ, từng câu trong cuốn sách đều khiến cậu trở nên mới lạ, và cậu ước gì mình có thể đọc sách mỗi ngày.

Tuy nhiên, mặc dù cậu ấy học rất nhanh và chỉ trong vòng hơn một tháng đã buộc mình phải tiếp thu rất nhiều kiến ​​thức, nhưng những gì cậu ấy học được chỉ đơn giản là một giọt nước tràn ly cho bài kiểm tra giữa kỳ sắp tới. Cậu bé ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp thở dài trước chồng sách dày cộp trên bàn.

Thời khóa biểu trên tường được dán ngay ngắn với những thời hạn sắp tới: trong hai tuần, có hai môn học phải thi giữa kỳ, và một khóa yêu cầu trường y phối hợp với hai trường đại học còn lại để hoàn thành bài tập thực tập. Thêm một báo cáo nữa được nộp.

Ivan ôm đầu đầy tóc xoăn.

Cậu ấy chưa bao giờ tiếp xúc với kiểu đánh giá như thế này, và thậm chí còn muốn tham gia khóa học cơ bản về viết luận cho đàn em của mình vào năm nhất.

Tự học khó quá… Thế giới này quả thực không hề đối xử tử tế với cậu một chút nào. Đang lo lắng thì trong phòng khách vang lên tiếng “cạch cạch”, sau đó là tiếng giày cọ xát trên mặt đất.

Mở cửa, Simon vừa quay lại.

Omega tóc đỏ đang ngồi gục trên ghế sofa, vẻ mặt có chút loạng choạng. Trước cửa là một chiếc hộp hình hộp có dòng chữ 'Ivan' được viết bằng bút đỏ trên hộp, rõ ràng đây là gói hàng của cậu ấy.

Đang định hỏi Simon cái hộp này dùng để làm gì, Omega trên ghế sofa đột nhiên ngẩng đầu lên, chóp mũi và mắt đều đỏ bừng, nhìn có chút sưng tấy. Chắc hẳn cậu ấy đã khóc trước đó rất nhiều và vẫn còn hơi nghẹn ngào khi nói.

Simon nói: "Tớ vừa đến sân tập với chiếc bánh vừa mới làm. Tớ muốn xin lỗi Joshua và thiếu tá, nhưng sau khi họ ăn xong... à, hình như là đã bị ngộ độc thực phẩm."