Trong màn đêm tĩnh lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy những tiếng động nhỏ của côn trùng. Ivan đang nằm trên một cành cây nhỏ phía rừng với hơi thở gấp gáp và đang cố gắng ẩn mình.
Ánh trăng sáng rực và trong veo phản chiếu vào đôi mắt xanh yêu kiều của cậu, tựa như một mặt hồ ấm áp.
Cậu khẽ chớp mắt, lấy tay gạt đi phần tóc mái ướt đẫm của mình, cố gắng kìm lại hơi thở rồi lại nhìn ra phía con đường cách chỗ cậu không xa còn lòng bàn tay bị véo một vết đỏ au hình lưỡi liềm.
Cậu đã như thế được 3 ngày liên tiếp, tình trạng hiện tại đã bắt đầu trở nên tệ đi: đói đến choáng váng, khát máu đến mức không còn lí trí.
Bỗng nhiên, trong không khí lúc này tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, là mùi hoa.
Chàng trai tóc vàng cử động chóp mũi, và một tia đỏ thẫm hiện lên trong đôi mắt xanh trong veo của anh ta khi chợt nhớ đến một giọng nói " Chúng tôi đến đây".
Cách đó không xa, có tiếng bước chân nhẹ nhàng, giẫm lên lối đi xây gạch, phát ra âm thanh "da da".
Sau đó, một bóng đen cao lớn xuất hiện.
Người đàn ông mặc quân phục ngụy trang, chân mang ủng quân đội, đang bước đi một cách chậm rãi.
Ivan đã nghe thấy âm thanh đó, cẩn thận gạt cành cây sang một bên rồi tiến về phía trước. Là một ma cà rồng, Ivan có thị lực rất tốt và có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và mái tóc đen của người đàn ông đó từ phía xa.
Lúc này, người đàn ông bước những bước tao nhã, dùng đầu ngón tay nghịch chiếc mũ quân đội ngụy trang, giữa hai hàng lông mày liền nhăn lại lộ rõ vẻ mệt mỏi, lười biếng.
Khi người đàn ông đến gần, Ivan cảm nhận được mùi hương đó càng lúc càng nồng nàn hơn: đó là mùi hoa, là mùi của một loài chim trên thiên đường, hòa lẫn với mùi rượu, dường như đã làm thêm sáng khoái trong đêm hè như hiện tại.
Ở đây mỗi người đều có một loại hương thơm, Ivan từ khi đến thế giới này đã ngửi rất nhiều qua rất nhiều mùi khác nhau, nhưng chưa bao giờ nghe được mùi nào đặc biệt như bây giờ. Đây hẳn là một con chim trên thiên đường cao quý, sức quyến rũ của rượu, hòa quyện trong máu người này, đó là những gì ở người này khiến cậu cảm nhận được.
Đứa trẻ ma cà rồng này nhanh chóng cúi mình trên cây run rẩy đưa đầu lưỡi lướt qua đôi môi khô nẻ, hai chiếc răng nhỏ xíu nhô ra khỏi nướu.
Anh hơi cúi lưng, đầu ngón tay nắm chặt cành cây trắng xanh, ngón chân đã lấy hết sức lực và bắt đầu tính toán khi người đàn ông đi ngang qua anh nhảy xuống. Chỉ cần cắn vào một bên cổ của người đàn ông và tiêm chất độc vào đó, anh ta sẽ hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, sau đó muốn làm gì thì làm.
Dù trong đầu đã có kế hoạch chặt chẽ nhưng ngay khi nhảy khỏi cây, anh đã không thể kiểm soát được sức mạnh và tốc độ.
Thế là chàng trai đang mang trong đầu những kế hoạch được cho là hoàn hảo của mình đang trượt xuống như một viên đạn cỡ đại giữa tiếng lá cây đung đưa.
Thấy quỹ đạo nơi đây đang diễn ra điều gì đó kỳ lạ, người đàn ông cũng nhận ra và né tránh. Cậu ta nhanh chóng thay đổi chiến thuật và bật lên tại chỗ ngay lúc tiếp đất, cả người đập mạnh vào lưng người đàn ông lạ mặt kia.
Nhìn vào chiếc cổ tên kia vừa trắng vừa đẹp, thậm chí có thể nhìn thấy những mạch máu li ti dưới da. Mùi máu tươi kích thích não bộ và vị giác của Ivan, máu toàn thân trở nên bồn chồn và hấp tấp hơn bao giờ hết.
Chàng thiếu niên liếm môi, ánh mắt dán chặt vào mạch máu phồng lên của người đàn ông, trong đầu lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: cắn, đâm, nuốt chửng hắn...
Tuy nhiên, ngay khi những chiếc răng nanh vừa cọ vào cổ người đàn ông, giây tiếp theo, khi Ivan định đâm anh ta, cậu ấy bất ngờ bị một lực kéo lại.
Trong khoảnh khắc này, Ivan cảm nhận được thế giới này hình như đang bị đảo lộn, cả người bị đập mạnh vào một vòng quay 360 độ qua vai với độ hoàn hảo không hoàn hảo hơn.
Khi tỉnh lại, anh đã nằm trên mặt đất, sau lưng là cơn đau thấu tim dâng trào.
Đôi mắt của ma cà rồng nhỏ lúc này chuyển sang đỏ nhạt, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp những giọt nước mắt sáng ngời, treo trên lông mi. Miệng anh mím lại một cách bướng bỉnh, ngón tay vô thức vò vào một góc quần áo.
_________________________
"Chậc."
Carey khịt khịt cái mũi với một tâm trạng đang thiếu kiên nhẫn.
Từ mấy ngày trước, tôi đã phát hiện luôn có một ánh mắt mơ hồ dõi theo anh ở đây. Tưởng là quân y thích Omega của hắn, hắn cũng chỉ nhìn lén nên tôi cũng không để ý.
Dù sao thì anh ta cũng lẻn vào học viện quân sự này với tư cách là một Alpha, nhưng anh ta đẹp trai hơn những Alpha khác trong trường. Các bé Omega kia thích anh ở trường quân y có thể xếp hàng từ sân tập đến cổng trường rồi quay lại.
Không ngờ hôm nay một người cao cao tại thượng như mình ngày nào cũng phải đến rồi lại ra tay, thậm chí còn dám đến gần cổ muốn cắn tuyến nội tạng của hắn!
Người thừa kế hoàng gia duy nhất của toàn bộ hành tinh Suit, Hoàng thân Carey Nehemiah, lần đầu tiên bị đe dọa kể từ khi sinh ra!
Có phải Alpha đã nhìn thấu danh tính Omega của anh ta?
Nếu vậy...
Carey cong khóe miệng lên một nụ cười giễu cợt: Vậy thì Alpha này thật sự phải cảm kích vì không dùng chất kích thích ức chế lên người mình, nếu không thì sẽ không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng vai kề vai.
_____________________________
Người đàn ông giơ tay định gọi đến bộ đàm liên lạc, khóe mắt anh nhìn thấy bóng cậu thiếu niên đang gục xuống, tay anh đột nhiên dừng lại.
Hóa ra là một chàng trai tóc vàng xinh đẹp với vẻ ngoài thanh tú?
Cậu bé nhỏ con, cao khoảng 170 cm và ngã xuống đất vì cú đánh vừa rồi.
Ivan bị ngã đau đớn, cậu bé bất giác cau mày, đôi mắt xanh choáng váng vì sương mù, hàng mi rung rinh như cánh bướm bị gió nhẹ thổi bay.
Carey im lặng bấm vào chiếc điện thoại đã kết nối với Vệ binh Hoàng gia, đi tới chỗ cậu thiếu niên xanh xao ngồi xổm trên một chân, giơ tay nhéo cằm cậu. Thiếu niên bị hắn nhéo một cái, thống khổ rên rỉ, buộc phải mở miệng.
Những chiếc răng nanh của ma cà rồng đã được rút ra từ lâu, để lộ ra một hàng răng trắng nõn phẳng lì, chỉ có hai chiếc răng hổ nhỏ nhô ra một chút, trông có vẻ ngây thơ và vô hại.
Không phải Alpha.
Carey khẽ cau mày định nói điều gì đó.
Chỉ là hắn còn chưa nói một câu, nhưng thiếu niên đối diện đã mở miệng trước: "Anh đi theo một lộ trình bình thường, giữa chừng không dừng lại, cũng không nhìn thấy tôi." Khi anh nói, đôi mắt xanh trong veo đó rất nghiêm túc. Nhìn anh, lòng trắng sáng của đôi mắt anh đỏ ngầu như tia máu.
Cậu ấy phát ra thanh âm không lớn, có chút run rẩy. Có lẽ bị rơi sẽ đau lắm, mỗi lần nói một lời thì phải mất một lúc mới thở được. Nước da vốn đã nhợt nhạt giờ trở nên yếu ớt hơn, mồ hôi chảy ra trên trán. Khi đến gần hơn, bất kỳ ai cũng có thể ngửi thấy mùi hương gỗ thơm thoang thoảng trong không khí. Nếu đoán không lần thì đây có phải là pheromone của cậu ấy chăng?
"Chậc… Tôi không nhìn thấy cậu à?" Carey bật cười khi nhìn người đối diện đang nói chuyện với mình một cách nghiêm túc. Một Omega nhỏ bé, lại đi học từ Alpha cách cắn vào mạch chủ của người khác, bây giờ còn học cách bịt tai trộm chuông* từ đâu ra thế này. Buồn cười thật đấy.
(*): Chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình.
Khi Ivan nghe được những lời gần như mỉa mai của Carey, đôi mắt cậu mở to nhìn đối phương, trưng ra đôi mắt xanh mang đầy sự kinh ngạc: "Tại sao người này sau khi bị mình mê hoặc vẫn còn tỉnh táo?"
Cậu vội vàng cụp mắt xuống, che đậy sự xấu hổ đã bị tên kia nhìn thấy, lẩm bẩm giải thích: “Đầu tiên… anh, tôi xin lỗi, tôi chỉ, ừm… lạc đường, tôi muốn hỏi anh có thể chỉ đường giúp tôi không thôi." - Ivan nói chuyện với giọng điệu như một chú cừu nhỏ.
Carey đặt một tay lên đầu gối, nhìn cậu thiếu niên không khác gì một đứa trẻ đang ngồi trên mặt đất bằng một đôi mắt đen sâu thẳm, trong mắt hiện lên vẻ vui tươi khó nhận thấy.
"Ồ, nhảy vồ lên lưng tôi và muốn hỏi đường. Vậy cậu muốn đi đâu, hả?"
Ivan lương tâm cắn rứt nuốt nước miếng không tồn tại, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn đi bệnh viện."
Câu này vừa dứt lời, anh chàng tuấn tú đối diện đột nhiên nhéo vào khuôn mặt mềm mại của anh.
" Lao vào đánh người khác rồi lại muốn đi bệnh viện à? Tiểu tử, đầu cậu có chút không ổn sao?"
Ivan đột nhiên bị chạm vào, lúc đầu còn sửng sốt, sau đó mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Cậu vội vàng ngồi dậy bằng tay chân và giải thích: "Không! Tôi... tôi muốn đến bệnh viện." Khi nói, Ivan đã bắt gặp ánh nhìn vui tươi trong mắt người đàn ông. Bất an xoa góc quần áo của mình: “Thật sự…”
Lời vừa nói ra, lại giống như hòn đá chìm xuống biển, người đối diện không có phản ứng.
Ivan cúi đầu chờ đợi hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, vừa chạm vào đôi mắt thăm dò của người đàn ông, hai mắt hắn đã tách ra khỏi ánh mắt hắn gặp phải.
“Đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Người đàn ông đột nhiên nói.
Ivan không ngờ bản thân lại tự tin với câu chuyện của mình như vậy, chỉ nghĩ phóng lao thì phải theo lao, bây giờ lại làm cho chính mình đầu óc hỗn độn như thể bị chập mạch nặng nề, hắn tưởng mình nghe nhầm, cả người đều choáng váng.
"Sao vậy, cậu không muốn đi à?" Người đàn ông nhướng mày hỏi.
Ma cà rồng bé nhỏ này cuối cùng cũng lấy lại được tri giác, vội vàng khịt mũi và đứng dậy từ mặt đất.
Khi đứng dậy, cậu cảm thấy choáng váng một lúc, suýt chút nữa trượt chân ngã xuống đất.
Đang loạng choạng, cánh tay của cậu đột nhiên bị một bàn tay khỏe mạnh nắm lấy, giữ chặt cơ thể.
Cậu đứng trên đầu gối run rẩy và nhìn lên đôi mắt lặng lẽ của người đàn ông.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, hai chữ nói ra uy nghiêm như mệnh lệnh. Ivan vội vàng đứng trước mặt anh, bất động như một con chim cút nhỏ.
Ivan đã nghe thấy mùi hương của loài chim thiên đường mà anh biết được từ ban nãy đang đến gần, khi đang hoàn hồn nhìn lên đã thấy người đàn ông đang lao về phía mình.
Thân hình to lớn của người đàn ông ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của thiếu niên, sau đó nhìn qua vai nhìn về phía sau.
"Lưng cậu bị thương rồi" Carey vừa nói vừa kéo lại bộ quần áo rách nát của mình, khi anh cử động, anh nhận thấy giọng nói của cậu bé trong lòng mình đang nức nở run rẩy, động tác của tay cũng trở nên mềm mại hơn một cách mất tự nhiên, "Anh biết sao." Ivan nghĩ thầm: " Mình cảm thấy đau quá? Vừa rồi không phải mình đã chịu đựng tốt rồi sao?". Nhưng trên thực tế, lưng của cậu đã đẫm máu rồi.
Đây là một con đường nhỏ ít người đi qua, hơn nữa lại tương đối gần với ngọn núi cách đó không xa, đường đi phần lớn là đá nhọn, vừa rồi cậu ngã xuống cũng không hề có chút thương xót nào. Có lẽ lúc nãy, đã có rất nhiều viên đá nhỏ cọ vào lưng của cậu tạo ra những vết thương, máu đã chảy ra ở nhiều chỗ.
Carey lấy tay quét đi những viên đá trên lưng Ivan, để tránh quần áo lại dính vào lưng và cọ xát vào những vết thương, anh nhanh tay xé đi chiếc áo trên lưng cậu thành hai mảnh. Sống lưng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, toàn thân cậu bé cứng đờ.Cậu quay đầu nhìn bộ quần áo bấp bênh của mình, rồi nhìn người đàn ông ở phía trước với vẻ mặt khó hiểu.
Sau đó...
Anh nghiêm nghị lấy nửa chai rượu trước mặt rót thật kỹ vào lưng cho cậu. Cơn đau do rượu đốt trong miệng gần như khiến ma cà rồng này trợn mắt tại chỗ. Ivan đau đến run rẩy, thậm chí cậu còn không nhận ra rằng mình đang bị kéo mông và ôm vào lòng như một đứa trẻ.
"Bám chặt tay vào" - Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, cậu rốt cục cũng đã lấy lại tinh thần, phát hiện phần lớn cơ thể mình nghiêng ra ngoài, sắp ngã. Cậu nhanh chóng đưa tay ra và túm lấy quần áo của anh.
Carey thấp giọng cười: "Nhóc này khá ngoan đấy, nhóc tên là gì?"
Cậu mím môi: “Tên tôi là Ivan.” Dừng lại một chút, cậu tiếp tục: "Này, tôi không phải là nhóc.”