Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 8: Canh giải rượu




"Cậu là...Trình Dục Kỳ?!". Cao Tùng trong phút chốc có chút ngẩn ra, sau đó mới tràn đầy nghi hoặc lên tiếng.

Cũng không trách hắn được, Trình Dục Kỳ của ngày xưa và Trình Dục Kỳ của hiện tại khác nhau rất lớn. Chỉ có nét mặt là tương đối giống mà thôi.

Trình Dục Kỳ của trước kia so với Trình Dục Bân còn có chút ốm yếu hơn. Chỉ là, kể từ khi lên cấp hai, chiều cao của hắn liền đột ngột tăng vọt. Cộng thêm việc sau này hắn có tập qua thể hình, cho nên vóc dáng vừa cao lớn vừa rắn rỏi.

Cao Tùng hiện tại còn nhận ra được hắn, quả là trí nhớ cũng không tồi!.

"Cứ để tôi đưa anh ấy về là được rồi!". Trình Dục Kỳ khẽ gật đầu, sau đó bắt taxi, trước ánh mắt không thể tin nổi của đám người Cao Tùng mà trước một bước đem Trình Dục Bân đi rồi.

"Này, từ khi nào quan hệ của 'anh em' bọn họ lại tốt đến thế nhỉ?!". Cao Tùng vò vò tóc, nhìn theo hướng chiếc taxi đã đi xa kia.

"Thì từ trước tới giờ bọn họ có bất hòa đâu mà quan hệ tốt với không tốt? Đầu bị hâm à?". Lạc Thần gõ đầu Cao Tùng một cái, sau đó cũng định bắt xe trở về nhà.

"Chẳng phải Bân Bân trước giờ đều không thích nhắc về tên kia hay sao? Vậy không phải là bất hòa thì là cái gì???". Cao Tùng xoa xoa cái ót bị đau, sau đó liền lập tức cãi lại.

"Tôi thì thấy, chỉ có mình Bân Bân là đơn phương không thích người ta mà thôi. Theo tôi, Trình Dục Kỳ này cũng không tồi chút nào.

Bọn họ quan hệ không thân thiết, phỏng chừng chỉ là do Bân Bân quá bày xích người ta mà thôi. Thực chất, Trình Dục Kỳ chưa từng làm chuyện gì làm phật lòng Bân Bân, thậm chí còn giúp cậu ấy bao nhiêu là chuyện!".

Lạc Thần còn đang định mắng Cao Tùng thêm một trận nữa thì lúc này, Cố Thừa Trạch đã nói đúng trọng tâm vấn đề một cách thực rõ ràng rồi.

....

Trên xe, Trình Dục Bân say đến ngủ mê mang không hay biết chính mình bị mang đi rồi. Lúc này, y còn đang an an ổn ổn tựa vào vai Trình Dục Kỳ, ngủ đến thực ngon lành.

Trình Dục Kỳ nhìn đồng hồ, đúng là giờ này kí túc xá đã đóng cửa rồi. Cho nên hắn liền quyết định đem Trình Dục Bân quay trở về Trình gia.

Điện thoại trong túi quần lúc này đột nhiên rung lên hai cái, Trình Dục Kỳ mở ra xem, liền không ai khác chính là Lâm Linh.

/Này, cậu tới chưa?/

/Ở nơi nào? Có cần tôi ra đón hay không??/

Trình Dục Kỳ nhìn Trình Dục Bân đang tựa lên vai mình ngủ say, điều chỉnh tư thế để y càng thoải mái hơn, hắn lúc này mới chậm rãi trả lời tin nhắn.

/Tôi chỉ hỏi vậy thôi, cũng không đến mấy nơi như thế làm gì/.

Hắn vừa nhấn gửi xong, trên màng hình điện thoại liền nhảy ra vô số câu phun tào của Lâm Linh.

/Cậu đùa tôi chắc?!!!!/

/Có lương tâm không thế hả??/

/Vậy rốt cục cậu kêu tôi gửi địa chỉ làm gì??? Là để ngắm à?!!!!/

/… /

Trình Dục Kỳ xem được mấy tin liền lập tức tắt di động, ánh mắt chỉ chuyên chú nhìn vào gương mặt đang ngủ say của Trình Dục Bân.

Đến Trình gia, Trình Dục Kỳ sau khi thanh toán xong liền nhẹ nhàng đem Trình Dục Bân bế lên, một đường đi thẳng vào biệt thự.

"Ôi trời, đại thiếu gia sao thế này?!". Bác quản gia vừa nhìn thấy hai người bọn họ, lại nhìn đến Trình Dục Bân bất tỉnh nhân sự, không khỏi hốt hoảng hô lên một tiếng. Còn tưởng y bị cái gì, ai ngờ vừa đến gần liền ngửi thấy tràn ngập mùi rượu.

"Không sao đâu. Hôm nay ở trường có một buổi tiệc nhỏ, anh ấy uống hơi nhiều nên bây giờ ngủ rồi. Bác sai người pha một ít thuốc giải rượu mang lên là được!".

Trình Dục Kỳ rất lưu loát mà bịa ra một lý do. Hắn biết rõ, nếu để ba biết Bân Bân lại ra ngoài uống rượu thâu đêm, chắc chắn ngày mai lại không yên ổn. Hắn không muốn để cậu bị mắng, cho nên đành bịa chuyện nói dối.

Trình Dục Kỳ trước giờ lạnh nhạt ít nói, nhưng mỗi lời nói ra đều cực kì đáng tin cậy. Bởi thế cho nên bác quản gia cũng không hề nghi ngờ, nhanh chân chạy xuống bếp kêu người nấu canh giải rượu.

Trình Dục Kỳ bế Trình Dục Bân đi thẳng tới phòng y, sau đó mới cẩn thận đặt y trên giường. Hắn vào nhà vệ sinh, đem khăn nhúng vào nước ấm rồi vắt khô, sau đó lại đem ra lau tay lau mặt cho Trình Dục Bân.

Động tác hắn thành thục đến không chút sơ hở, tựa như đã làm qua chuyện này vô số lần. Bởi vì sự thật cũng không khác nhau là bao, bởi vì mỗi lần Trình Dục Bân say mèm trở về nhà, đều là do đích thân hắn chăm sóc cho y.

Chỉ là, Trình Dục Bân có một cái tật xấu, chính là khi say, sáng hôm sau tỉnh lại kí ức giống như bị xóa sạch, hoàn toàn không nhớ được cái gì. Chính vì vậy mà chuyện y được Trình Dục Kỳ ôm lên giường, rồi lau rửa thế này, y đều chưa từng hay biết.

Người làm mang canh giải rượu lên, đặt ở trên bàn, sau đó liền đóng cửa đi ra ngoài. Trình Dục Kỳ đem canh giải rượu đút cho Trình Dục Bân, nhưng khác với mọi lần, y hôm nay cương quyết mím chặt môi, không chịu hé miệng.

Trình Dục Kỳ cố gắng mấy lần, thuốc đều không đút được vào miệng y, trái lại còn khiến thuốc chảy tràn ra ngoài, thấm ướt cổ áo Trình Dục Bân.

Nhìn một màng này, hai mắt hắn không khỏi tối sầm lại, một ngụm đem bát canh uống non nửa bát, sau đó nâng cằm Trình Dục Bân, ép y hé miệng đón nhận.

Trình Dục Bân từ trong mơ màng sinh ra kháng cự, tuy thuốc không đắng, nhưng mùi quá nồng, y không thích chút nào. Y theo bản năng mà nghiêng đầu, muốn tránh thoát, lại ngoài ý muốn bị Trình Dục Kỳ giữ chặt. 'Ừng ực' từng ngụm mà nuốt xuống tất cả.

# Hôm nay toi mới thi xong, nên bắt đầu từ hôm nay sẽ tiếp tục hành trình mỗi ngày một chap như bình thường nha(╯з╰).