Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 67: Thoát không khỏi một kiếp này sao?




"Tại sao lại khóc?". Ninh Quân Vũ lại lần nữa siết chặt lấy cằm Trình Dục Bận, chỉ là y vẫn một mực cúi gằm mặt không chịu ngẩng đầu lên, cho nên hắn cũng có chút mất kiên nhẫn.

"Ai khóc chứ?!". Trình Dục Bân nghe hắn hỏi, y liền giống như nhím xù lông, lập tức phản bác lại.

"Ồ, phải phải, nước mắt chỉ tự chảy thôi, không phải do cậu khóc". Ninh Quân Vũ cười cười, ngón tay lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt y. Mỹ nhân rơi lệ, này quả thực hắn không có kinh nghiệm để giải quyết.

Đối với hắn, Trình Dục Bân quật cường, độc mồm độc miệng vẫn thích hợp hơn là lúc này. Con mồi không chống trả cũng không phản kháng, quả thực khiến hắn mất đi hứng thú. Chỉ là với cái nhan sắc đỉnh cao kia, vẫn đủ để gỡ gạt lại tất cả.

"Thả tao ra, nơi này vừa bẩn vừa hôi, tao không muốn ở đây thêm nữa. Hơn nữa, mày không sợ ba tao đến tận đây à? Ông ấy có thể khiến Ninh gia sụp đổ, thì một Ninh Quân Vũ cũng chẳng thể cản nổi ông ấy".

Trình Dục Bân vừa nói dứt lời liền hứng trọn một cái tát của Ninh Quân Vũ. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, trong bóng tối hệt như ánh mắt của một con thú dữ đang nổi giận.

Khóe miệng y nhanh chóng rách ra, máu tươi nổi bật giữa làn da trắng nõn, mùi vị rỉ sét lan tràn trong khoang miệng.

"Câm miệng! Còn dám nói nữa, tôi liền cắt lưỡi của cậu!". Ninh Quân Vũ gầm lên một tiếng, tay bóp chặt lấy cổ của Trình Dục Bân đến nổi cả gân xanh.

Hai tay bị trói, Trình Dục Bân không cách nào phản kháng, y chỉ có thể bất lực cựa quậy. Cổ bị siết chặt, không khí trong phổi cũng dần cạn kiệt, Trình Dục Bân tưởng rằng mình sắp chết thật rồi.

Trong đầu y lúc này chỉ nghĩ, bản thân còn chưa báo hiếu được cho ba, vậy mà lại đi trước ông một bước rồi. Còn có, những gì y nợ Trình Dục Kỳ, kiếp này y còn chưa trả được. Hơn nữa, y còn chưa kịp nói một câu chúc phúc cho hắn, nhưng mà thôi, có lẽ hắn cũng không cần lời chúc phúc từ một kẻ như y.

Trình Dục Bân khuôn mặt vì ngạt thở mà trở nên đỏ bừng, dần dần chuyển sang màu xanh trắng, tròng mắt dần mất đi tiêu cự. Chỉ là, Ninh Quân Vũ lại ở ngay phút cuối cùng mà buông tay ra.

Trình Dục Bân liên tục ho khan, cố gắng hít lấy không khí xung quanh, y quả thực bị tên điên này cướp đi gần nửa cái mạng. Đối mặt với một tên tâm thần không bình thường, y biết chắc mình lần này xong đời rồi.

Trong lòng tràn ngập sợ hãi, với một người vừa mới bước một chân vào quỷ môn quan, được sống là một điều hết sức quý giá. Chỉ là, Trình Dục Bân lại cảm thấy bản thân làm quá nhiều chuyện sai trái, có lẽ cũng đã đến lúc ông trời bắt y phải trả giá rồi.

Mặc dù có một vài chuyện luyến tiếc, nhưng mà nếu hiện tại chết đi, nói không chừng y sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn. Nếu như y chết có thể kéo theo Ninh Quân Vũ làm đệm lưng, vậy thì xã hội này liền bớt đi một tên cặn bã rồi, coi như tạo phúc cho dân.

Trình Dục Bân đã sẵn sàng tâm thế để chết, nhưng mà Ninh Quân Vũ lại không có giết y. Tuy nhiên, hắn lại làm chuyện mà so với chết, Trình Dục Bân còn đau khổ nhục nhã hơn vạn lần.

Ninh Quân Vũ nhìn Trình Dục Bân lại đang ngẩn người, hắn dĩ nhiên không vui, gương mặt lạnh xuống. Hắn lúc này bóp lấy mặt y, sau đó cúi đầu cắn mạnh lên môi y.

Da môi Trình Dục Bân vốn dĩ rất mỏng, bị cắn mạnh như vậy, máu tươi liền lập tức trào ra, đau đớn đến y không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhìn thấy máu, Ninh Quân Vũ bị kích thích giống như tiêm máu gà, hứng thú đem máu trên môi y l.i.ế.m sạch, sau đó còn nhếch môi khen một câu "Thật ngọt".

"Mày muốn trả thù cho Ninh gia đúng không? Muốn dùng tao để trả thù ba tao và Trình Dục Kỳ đúng không? Vậy thì mày giết tao đi, đừng làm mấy chuyện hèn hạ như vậy nữa!".

Trình Dục Bân dĩ nhiên biết hắn muốn làm chuyện gì tiếp theo, cho nên y thà chết cũng không muốn khuất nhục dưới thân một kẻ điên hèn hạ, biến thái như hắn.

"Mỹ nhân như em, sao tôi lại nỡ giết cơ chứ? Trình Dục Kỳ ngu ngốc không biết hưởng thụ, vậy tôi đây đành thay hắn 'hưởng dụng' 'món ngon' này vậy.

À, mà có lẽ hắn lần này sẽ không kịp thời tới cứu em nữa đâu. Chưa kể nơi này hẻo lánh khó tìm, hơn hết, người ta còn có tiểu tình nhân bên cạnh rồi, làm gì còn thời gian mà để ý tới em nữa chứ?

Còn ba em, chắc bây giờ đang ở công ty rồi, công việc bận rộn, làm gì có thời gian nhớ tới em đây? Không ai thương cũng chẳng ai yêu.

Haizzz, em đúng là tiểu đáng thương mà~".

Ninh Quân Vũ rõ ràng chính là cười trên nổi đau của người khác, hắn không yên ổn, vậy thì người khác cũng đừng hòng được vui vẻ.

Không nhắc đến thì thôi, hiện tại Ninh Quân Vũ vừa nhắc tới, Trình Dục Bân liền cảm thấy tuyến lệ của mình có vấn đề rồi. Chỉ cần nhắc tới cái tên Trình Dục Kỳ là nước mắt y lại rơi, Ninh Quân Vũ đúng là không chút lưu tình bồi thêm một đao chí mạng vào vết thương chưa kịp kết vảy của y.

Còn chưa đợi Trình Dục Bân kịp thất thần, Ninh Quân Vũ lúc này liền đổi sang vẻ mặt lạnh lùng. Tay hắn nắm lấy cổ áo y, mặt không đổi sắc dùng sức đem cái áo vướng víu kia xé toạc.

Thanh âm vải vóc bị xé rách khiến da đầu Trình Dục Bân tê dại, trước ngực một mảng lạnh lẽo, nội tâm y lúc này càng lạnh hơn.

Y vẫn là, thoát không khỏi một kiếp này sao?.

# Hqua toi về quê ăn giỗ nên khum đăng chap mới đượt, hnay bù lại 2 chap nhá. Xem xong nhớ like nhớ cmt cho toi có động lực viết tiếp nhoaa?~.