Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 57: Hôn?




Bởi vì cơ thể Trình Dục Kỳ phục hồi vô cùng tốt cho nên vốn dĩ dự định sẽ ở lại bệnh viện một tuần, nay rút ngắn lại chỉ còn bốn ngày. Nhìn hắn phục hồi đến tốt như vậy, Trình Dục Bân càng thêm vui mừng, trong lòng cũng giảm bớt đi phần nào áy náy.

Ngày xuất viện, Trình Dục Bân giống như 'cô vợ nhỏ' chăm chỉ giúp Trình Dục Kỳ thu dọn vật dụng cá nhân cùng gấp quần áo xếp vào vali.

Mấy ngày qua túc trực ngày đêm trong bệnh viện, Trình Dục Bân vốn dĩ từ một tên gà mờ tay chân lóng ngóng chẳng làm gì nên hồn, nay đã biết sắp xếp một ít công việc đơn giản.

Tuy cũng không đến mức làm được việc gì cao siêu, nhưng ít ra chăm sóc người khác, thu dọn, gấp quần áo gì đó, y đều đã học được.

Hôm nay Trình Dục Thành thu xếp xong công việc, đích thân đến bệnh viện lái xe đưa cả hai bọn họ về nhà. Ông vốn dĩ định đưa bọn họ về Trình gia, thế nhưng Trình Dục Kỳ lại muốn trở về căn hộ ở gần trường.

Hết cách, ông liền phải thuận theo ý hắn. Chỉ là trước khi đi còn để lại không ít đồ tẩm bổ, Trình Dục Bân thì rất thành thạo đem về phân loại ra rồi xếp ngăn nắp vào tủ lạnh.

Mấy ngày nằm ở bệnh viện, công việc ở công ty tuy rằng vẫn được Trình Dục Kỳ đều đặn xử lí, thế nhưng không trực tiếp đến công ty, cho nên vẫn là chậm hơn hiệu suất làm việc thường ngày. Cho nên vừa về tới nhà, hắn liền đã bắt tay vào xử lí một số văn kiện quan trọng.

Trình Dục Bân cả người đầy mồ hôi, sau khi xếp xong đồ vào tủ lạnh liền đã không chịu nổi mà vọt vào phòng tắm.

Ở bệnh viện, tuy rằng y vẫn có thể tắm rửa bình thường, thế nhưng mặc dù ở phòng vip, nhưng đương nhiên ở bệnh viện sẽ không có bồn tắm.

Trình Dục Bân khi đi tắm, thích nhất là ngâm mình trong bồn tắm thư giãn một lúc mới chịu ra ngoài. Mấy ngày nay không được tắm thoải mái, y đúng là cảm thấy mình bẩn đến không chịu được. Hiện tại nhìn thấy bồn tắm thân yêu, Trình Dục Bân thoát y xong liền nhảy bổ vào.

Nước ấm vừa phải, từng chút từng chút thấm vào da thịt khiến y thỏa mãn thở ra một hơi. Nước có chút nóng, cho nên làn da vốn dĩ trắng mịn của y hiện tại bị nhuộm lên một tầng hồng hào, trông có sức sống hơn hẳn.

Đợi đến khi Trình Dục Bân tắm xong đã là nửa giờ sau. Chỉ là, y lúc này mới muộn màng phát hiện, y thế nhưng lại quên mang theo quần áo.

Nhưng mà cũng may, bên trong phòng tắm có trang bị áo choàng tắm, cho nên Trình Dục Bân cũng không xoắn xuýt lâu.

Áo choàng tắm chỉ dài đến đầu gối, cổ áo lại xẻ xuống khá sâu, phô bày rõ ràng xương quai xanh cùng lồng ngực trắng nõn của y.

Trình Dục Bân xuống phòng bếp pha cho mình một cốc sữa nóng, định uống xong sẽ đi ngủ để bù lại những ngày 'vất vả' ở bệnh viện. Chỉ là, khi đi ngang qua phòng của Trình Dục Kỳ, thấy hắn vừa khỏi bệnh đã phải làm việc, y liền pha luôn cho hắn thêm một ly sữa nóng.

'Cốc cốc cốc'

Trình Dục Bân gõ gõ cửa, còn chưa đợi Trình Dục Kỳ lên tiếng, y đã mang hai ly sữa tiến vào. Sau đó y một ly hắn một ly, chậm rãi uống.

"Lần này thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Chỉ là, lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy, cậu cũng đừng mạo hiểm bản thân như thế.

Dù sao vẫn là chuyện do tôi gây ra, hậu quả cũng phải là tôi tự mình chịu. Hết lần này tới lần khác liên lụy tới cậu, tôi thật sự cảm thấy rất áy náy". Trình Dục Bân hơi hơi cúi đầu, tay mân mê ly sữa đã trống rỗng.

"Chúng ta vốn dĩ chính là người một nhà, nhìn cậu bị người khác ức hiếp, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn". Trình Dục Kỳ rất không hài lòng với loại lời nói giống như muốn phân chia ranh giới với hắn như vậy.

Chỉ là, dư quang ánh mắt của hắn lúc này rơi đến xương quai xanh của y. Cũng không phải vì nơi đó đẹp mắt hay quyến rũ, mà là bởi vì vết xanh tím trên đó. Nhớ tới chuyện lần trước, nhớ tới cảnh Ninh Quân Vũ cúi đầu, hung hăng cắn lên xương quai xanh của y, máu nóng của Trình Dục Kỳ lại tiếp tục xông não.

"Thôi được rồi, tôi sẽ cố gắng không gây ra thêm rắc rối nữa. Nhưng mà suy cho cùng tôi vẫn nợ cậu một cái nhân tình, sau này nếu như có việc cần, cậu liền nói với tôi một tiếng. Nếu giúp được tôi nhất định sẽ cố hết sức để làm!".

Trình Dục Bân rất để bụng chuyện lần này, cho nên y nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này của Trình Dục Kỳ thật kĩ, sau này có cơ hội sẽ trả lại cho hắn.

"Thật sao? Nhờ cậu việc gì cũng được?". Trình Dục Kỳ ánh mắt sâu thẳm, ngẩng đầu nhìn Trình Dục Bân chăm chú.

"Hả? Ừm...thì việc trong khả năng của tôi, hơn nữa không phạm pháp thì đều được". Trình Dục Bân đột nhiên bị nhìn chăm chú như vậy, y không khỏi có chút bối rối kèm một chút bất an.

Trình Dục Kỳ nghe được lời này, đầu liền hơi cúi xuống đối diện với tầm mắt của Trình Dục Bân. Khoảng cách rút ngắn, mũi cơ hồ đều sắp chạm vào nhau.

Trình Dục Bân không biết hắn định làm cái gì, có chút ngơ ngác nhìn hắn ngày một tiến gần tới mình, ngày càng gần. Gần đến mức y có thể cảm thấy được hơi thở của hắn như có như không phả trên mặt mình.

Lúc này, trong vô thức, tim Trình Dục Bân liền đập loạn xạ, lặt xoát một tiếng liền đỏ bừng, môi hơi mím lại, ánh mắt nhìn Trình Dục Kỳ cũng có hơi lãng tránh.

Đợi đến khi môi cả hai cơ hồ sắp dán vào nhau, Trình Dục Bân lúc này vội hoàn hồn, theo bản năng liền xoay mặt đi nơi khác. Y tuy rằng trăng hoa, thế nhưng còn chưa từng thật sự hôn ai.

Ban đầu chính là nghĩ thật bẩn, cho nên y không muốn cùng người khác trao đổi nước bọt. Nhưng mà hiện tại nghĩ lại, nụ hôn đầu có chút thần thánh, vẫn là nên trao cho người mình thật sự yêu thì hơn.

Khi nãy y suýt nữa thì đã thật sự hôn Trình Dục Kỳ, chỉ là trong thâm tâm vẫn còn chút kháng cự, cho nên ngay phút cuối liền chùn bước. Trong lòng y trăm mối tơ vò, hỗn loạn nghĩ không biết vì sao Trình Dục Kỳ lại đột ngột muốn hôn mình.