Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 47: Quá khứ của hai vị ba ba(7)




Tống Vũ Ninh ở bệnh viện đã hơn hai tháng, tuy nhiên, y vẫn một mực không tiếp nhận hóa trị. Mỗi ngày đều chỉ nằm trên giường, gương mặt ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Y vẫn không chịu ăn uống, cho nên bác sĩ buột phải truyền dịch dinh dưỡng vào. Gương mặt Tống Vụ Ninh hốc hác, tiều tụy đi rất nhiều, đã không thể nhìn ra một Tống Vũ Ninh sáng lạn đầy sức sống của ngày nào.

Tống lão gia sau cơn phát bệnh tim cũng phải nhập viện điều trị. Hiện tại tình trạng sức khỏe đã đỡ hơn, nhưng ông chẳng còn mặt mũi nào để đi gặp con trai mình. Suy cho cùng, tất cả đều là lỗi do ông mà ra.

Tống lão gia hôm nay vẫn như thường lệ, sáng sớm chống gậy, mặc cho đôi chân run rẩy, bước từng bước một đến trước cửa phòng bệnh của Tống Vũ Ninh.

Ông không vào, mà cứ lặng lẽ đứng ở đó. Càng nhìn con trai mình, nỗi dằn vặt và khổ sở trong lòng cũng ngày càng dâng cao.

Quản gia lúc này đã đem đồ ăn sáng tới, vừa lúc thấy Tống lão gia đang lưỡng lự ở trước phòng bệnh mà không vào, không khỏi thở dài một tiếng. Trần quản gia dìu lấy Tống lão gia, đưa ông trở về phòng bệnh bên kia.

Cháo nóng hôi hổi, sơn hào hải vị bao nhiêu thứ bổ dưỡng, ấy vậy mà Tống lão gia lại ăn chẳng biết vị. Chỉ mới ăn được vài thìa đã bỏ xuống, chỉ mới vài tháng mà trông ông cũng đã già đi rất nhiều.

"Cứ tiếp tục thế này, e rằng mọi chuyện sẽ ngày càng tồi tệ hơn. Lão gia, hay là...ngài mời Trình thiếu gia đến đây đi!". Trần quản gia ở bên cạnh, lúc này lại đột ngột lên tiếng.

Giọng nói ông rất cẩn trọng, thân là một quản gia đứng mực, đáng lẽ ra ông không nên tùy tiện xen vào quyết định của gia chủ. Nhưng là, ông quả thực là nhìn không nổi nữa, cho nên không thể không lên tiếng nói hai câu.

"Bây giờ bệnh tình của thiếu gia đã ngày một chuyển biến xấu hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng...e rằng...". Trần quản gia nói tới đây, hốc mắt cũng một trận chua xót.

Dù sao, làm việc ở Tống gia lâu năm như vậy, Tống Vũ Ninh cũng là ông nhìn từ nhỏ tới lớn. Bây giờ cậu ấy lại thành ra như vậy, ông sao có thể không đau lòng đây?.

Tống lão gia vẫn cứ trầm mặc, nhưng tay đang siết lại, đôi lông mày nhíu chặt, dường như đang phải trải qua đấu tranh tư tưởng rất lớn.

"Lão gia à, tới giờ phút này rồi, ngài còn do dự cái gì nữa chứ? Cái bây giờ chúng ta cần làm, không phải là tự trách, càng không phải là phân bua ai đúng ai sai.

Mà cái quan trọng bây giờ chính là kéo dài sinh mệnh của thiếu gia, khiến cậu ấy được sống vui vẻ hạnh phúc trong quãng đời còn lại. Mà, người có thể làm được điều đó, chỉ có thể là Trình thiếu gia mà thôi!".

Trần quản gia nói những lời này quả thực có hơi nặng lời, cũng có chút quá phận, nhưng ông không hối hận. Nếu như có thể khiến thiếu gia được sống hạnh phúc trong những ngày cuối đời, ông cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

"Trần quản gia, ta biết điều đó, nhưng mà tiểu tử Trình gia kia đã có vợ, hiện tại lại còn sắp làm ba rồi. Lúc trước ta làm đủ mọi chuyện như vậy, còn gây ra hiểu lầm lớn như thế, ông nghĩ liệu hắn sẽ đồng ý đến đây sao?!".

Tống lão gia không phải chưa từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng mà nó không hề khả thi chút nào cả.

Chưa kể đến chuyện phải muối mặt đi xin xỏ người ta, hơn hết, người ta đã có gia đình, có vợ đẹp con chuẩn bị chào đời, ông làm như vậy chẳng khác nào đi quấy phá hạnh phúc nhà người ta.

Chẳng những đạo đức không cho phép, mà ngay cả Trình gia bên kia nếu biết được cũng sẽ không tha cho Tống gia.

"Chúng ta không thử thì làm sao biết được? Tuy rằng Trình thiếu gia đã có vợ có con, nhưng mà đến đây với tư cách thăm bạn cũ, thì sao có thể gọi là phá vỡ hạnh phúc nhà người ta?

Hơn nữa, trước kia Trình thiếu gia và Tống thiếu gia yêu nhau sâu đậm như vậy, hiện tại cho dù không còn tình thì cũng còn nghĩa. Tôi tin, nếu như lão gia chịu đem mọi chuyện nói rõ, cậu ấy sẽ đồng ý đến đây thôi!".

Trần quản gia nói xong, quan sát sắc mặt như dại ra của Tống lão gia, sau đó nhanh chóng móc ra điện thoại, bấm một dãy số rồi nhét vào tay của Tống lão gia.

"Lão gia, đây là số của Trình thiếu, nếu ngài suy nghĩ kĩ rồi thì tự mình quyết định đi, gọi hay không đều tùy ngài!". Trần quản gia nói xong liền cúi người, xoay bước rời khỏi phòng bệnh.

Tống lão gia ngồi trên giường, nhìn màng hình điện thoại một lúc, sau đó hít sâu một hơi mới nhấc máy gọi cho Trình Dục Thành.

Chuông điện thoại vang lên một lúc, sau đó không ai nhấc máy nên đã tắt. Có lẽ Trình Dục Thành đang bận, hoặc có thể do số lạ nên hắn không nghe máy.

Nhìn màng hình tối đen, trong lòng Tống lão gia cũng sinh ra hoảng hốt. Ông hai tay run run, cầm lấy di động gọi thêm vài lần nữa. Mãi đến lần thứ tư, đầu dây bên kia mới có người bắt máy.

"Alo". Một giọng nam trầm thấp lại từ tính vang lên, khiến Tống lão gia có chút giật mình. Trong phút chốc, ông cũng không biết nên mở lời sao cho phải.

"Ai vậy? Còn không nói chuyện tôi liền ngắt máy đấy, tôi rất bận, không có thời gian đùa giỡn đâu". Trình Dục Thành đợi mãi mà chẳng thấy đầu dây bên kia lên tiếng, cho nên có chút mất kiên nhẫn.

"Đợi đã, Trình thiếu gia, tôi có chuyện muốn nói với cậu". Tống lão gia nghe hắn nói muốn ngắt máy, lúc này mới vội vàng hô. Ông đã nghĩ kĩ rồi, bất chấp hậu quả ra sao, bất chấp hôm nay có phải quỳ lạy van xin như thế nào, ông cũng phải mang được Trình Dục Thành đến đây.