Mắt thấy Trình Dục Bân chẳng để lời đe dọa của mình vào tai, đã thế còn đứng trơ mặt ra đó xem như chẳng có việc gì, Vương Mã Kiệt là người nóng nảy, cho nên rất nhanh liền nổi nóng.
"Ngoan ngoãn làm theo lời tao thì không cần phải chịu khổ, còn nếu không thì mày tự lãnh lấy hậu quả!". Vương Mã Kiệt mất kiên nhẫn lên tiếng, hắn quả thực không thể nào ưa nổi Trình Dục Bân.
"Nếu tao nói không thì sao? Định đánh nhau sao? Để xem mày có cái bản lãnh đó hay không đã!".
Trình Dục Bân chưa bao giờ nhườn nhịn qua ai, từ nhỏ đã được cưng chiều mà lớn lên, cho nên tính khí cũng không phải dạng vừa. Y vừa nói vừa đem balô vứt xuống đất, khởi động vai cổ, một bộ dáng chuẩn bị đánh nhau.
"Được. Nếu mày đã nói như thế, vậy thì...". Vương Mã Kiệt nhếch môi cười khẩy, sau đó hất cằm ra hiệu cho hai tên đàn em đang vây sau lưng Trình Dục Bân tiến lên.
Vốn là định đem người giữa lấy, còn bản thân hắn chỉ cần tẩn cho y một trận nhớ đời là được. Nhưng mà mọi chuyện lại không như Vương Mã Kiệt đã nghĩ, nếu có trách cũng nên trách hắn thuê mấy tên 'bảo tiêu' quá vô dụng đi?.
Chỉ thấy, một Trình Dục Bân ở trong mắt hắn mềm yếu vô dụng, lại chỉ dùng hai chiêu đã khiến hai tên kia ngã gục, nằm lăn lộn ra đất kêu rên. Y trong chớp mắt giống như hóa thành một con thú dữ đầy nguy hiểm, càn quét không chút nương tay.
Vương Mã Kiệt vội vàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai mắt trân trối nhìn Trình Dục Bân như thấy quái vật. Cùng lúc này, sau khi giải quyết xong hai tên vô dụng kia, Trình Dục Bân cũng vừa lúc 'thâm tình' quay lại nhìn hắn.
Ỷ vào người đông thế mạnh, cho nên Vương Mã Kiệt mới vênh váo như vậy. Nhưng mà hiện tại, tình thế đảo ngược, trên trán hắn không khỏi toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Mọi việc diễn ra quá nhanh, khiến hắn trở tay không kịp.
Ai mà ngờ được, một tên trông như gà mờ, yếu đuổi mỏng manh như vậy lại hung hãn như thế chứ?
Chân Vương Mã Kiệt không khỏi vô thức lùi ra phía sau, còn Trình Dục Bân thì từng bước ép sát hắn.
Mấy tên này cũng quá xem thường y rồi. Thân là người thừa kế của Trình gia, tuy vô dụng, nhưng nếu không có chút bản lĩnh thì cũng không biết có sống được tới ngày hôm nay hay không.
Trình gia tuy rằng có tiền có quyền, ngoài mặt tuy rằng ai cũng tân bốc nịnh nọt, nhưng ai biết sau lưng họ đang nghĩ cái gì? Có phải hay không lại đang tính kế làm sao đem y hãm hại? Khiến cho Trình gia tuyệt hậu để được lợi cho mình?.
Cho nên không học chút võ phòng thân là không được. Đừng nhìn bề ngoài của y mà lầm, công phu quyền cước cũng không tồi đâu.
Trình Dục Bân nhếch môi, tay chậm rãi giơ lên định đấm Vương Mã Kiệt. Chỉ là lúc này sau lưng lại vang lên tiếng động. Không biết từ khi nào, một trong hai tên vừa mới bị y đánh hạ đã bò dậy, hơn nữa còn định đánh lén sau lưng y.
Nhưng mà cũng may, Trình Dục Kỳ không biết từ nơi nào chui ra tới đã thay y đỡ một đòn. Tiếng xương cốt bị vặn gãy kêu lên 'răng rắc', quả thực khiến người ta dựng hết cả tóc gáy.
Tên bị vặn gãy tay liền kêu lên oai oái, đũng quần một mảnh ướt đẫm, không khí bốc lên mùi hôi.
Những người vây xem không khỏi trợn tròn hai mắt, dùng tay che miệng cùng mũi, đồng dạng chân cũng lùi về sau, quả thực tận lực tránh xa tên kia.
Vương Mã Kiệt lúc này mặt mày trắng bệch.
Trình Dục Bân tức đến bật cười. Lại còn dám đánh lén y? Quả là chán sống.
Một quyền vừa vung lên liền nhắm ngay mặt của Vương Mã Kiệt mà đấm. Đầu gối y nâng lên, liên tiếp thúc mấy cú vào bụng Vương Mã Kiệt. Rất nhanh, mặt của hắn cũng đã bầm dập sưng thành đầu heo, liên tục kêu cha gọi mẹ cầu xin tha mạng.
"Được rồi, đừng đánh nữa". Trình Dục Kỳ lúc này tiến lại, đem nắm đấm của Trình Dục Bân chặn lại.
Hắn không phải là sợ xảy ra án mạng hay xảy ra chuyện gì cả, chỉ là hắn sợ tay y sẽ đau mà thôi. Nhìn xem, đều đỏ hết cả rồi, vết bỏng trên tay còn chưa có khỏi đâu, bây giờ lại còn đi đánh người, xem chừng vết thương sẽ lại nặng thêm.
Trình Dục Bân tuy rằng tức giận, nhưng cũng biết chừng mực nằm ở đâu.
"Trước khi đi kiếm chuyện với người khác, tốt nhất là nên xem xem người ta có bối phận gì. Nếu không lại bị đánh thê thảm như thế này thì nhục lắm". Trình Dục Bân đá thêm một cước vào đùi Vương Mã Kiệt, bỏ lại một câu như vậy rồi mới rời đi.
Vương Mã Kiệt nằm trên đất, căm phẫn đến cực độ. Xung quanh vang lên tiếng nghị luận cùng tiếng cười nhạo, càng khiến lửa giận của hắn nhân đôi. Hai tên đàn em tiến tới đỡ hắn dậy, không ngoài dự đoán liền bị hắn quyền đấm cước đá một trận.
"Toàn cái lũ vô dụng, ngay cả một tên cũng đối phó không xong, nuôi chúng mày thì được tích sự gì hả?! Còn mấy người nữa, nhìn cái gì mà nhìn? Cút, cút ngay!". Vương Mã Kiệt hướng những người tụ tập xung quanh quát lớn.
Món nợ ngày hôm nay hắn nhớ kĩ. Trình Dục Bân, mày được lắm, để rồi xem, mày và gia đình mày đừng mong sống yên được ở thành phố A này. Đắc tội với tao, chỉ có sống không bằng chết mà thôi.
# Hế lô mụi người, toi đã trở lại gòy đâyyy. Hnay bão 2 chap trước nhá, nhớ like nhớ cmt nhó??.