Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 19: Cảm ơn




Cả người Trình Dục Kỳ tràn ngập lửa giận, ngay tức khắc đã lao tới, đấm thẳng vào gương mặt điển trai của người đàn ông nọ. Sau đó nhanh như chớp cởi áo khoác, bọc lại cả người của Trình Dục Bân, sau đó che chở y ở sau lưng mình.

Ánh mắt hắn hung ác, sâu thăm thẳm, tựa như ánh mắt của dã thú phát cuồng, bạo liệt đầy tính công kích.

Người đàn ông nọ bị hắn bất ngờ đấm một cú, lảo đảo lùi ra sau mấy bước. Tay phải chống lấy vách tường mới có thể miễn cưỡng ổn định được thân thể.

Khóe môi người nọ bị rách, chảy ra một ít máu. Hắn lúc này ngẩn đầu, ánh mắt không chút thân thiện đánh giá Trình Dục Kỳ.

Hắn đã từng điều tra qua bối cảnh của Trình Dục Bân, dĩ nhiên cũng không xa lạ với Trình Dục Kỳ này.

Người nọ ánh mắt lại liếc sang Trình Dục Bân đang trốn ở phía sau lưng Trình Dục Kỳ, nhưng lại mau chóng bị Trình Dục Kỳ che lấp tầm nhìn.

Hắn cười khẽ một tiếng, tay giơ lên, tùy tiện xoa xoa vết máu ở bên môi. Cặp 'anh em' này, có chút ý tứ!.

"Xem ra hôm nay không ăn được cưng rồi, thôi thì hẹn lần sau nhé, người đẹp!". Biết bản thân đánh không lại Trình Dục Kỳ, cho nên hắn rất thức thời, nhanh chóng lui bước. Sau khi để lại cho Trình Dục Bân một cái hôn gió, hắn mới dưới ánh mắt phẫn nộ cực điểm của Trình Dục Kỳ mà khuất dạng.

Trình Dục Bân tới tận giờ phút này vẫn còn sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra. Vậy, vậy là y được cứu rồi? Cúc hoa cũng được bảo toàn, không bị người ta 'đ.â.m'?.

Thời khắc ấy, y cứ tưởng bản thân mình xong đời rồi. Nhưng mà không ngờ, khi bóng dáng Trình Dục Kỳ xuất hiện, bờ vai vững vàng rộng lớn che ở trước người y, bảo hộ y ở phía sau.

Trong lòng Trình Dục Bân khi ấy không hiểu thấu lại nảy sinh một tia phức tạp, một cái gì đó đang dần dần thay đổi, đang dần dần phá kén chui ra.

Y chưa từng biết, Trình Dục Kỳ cũng sẽ có lúc nổi giận đến như thế, cũng chưa từng biết, Trình Dục Kỳ lại vừa soái vừa ngầu như vậy.

Khi mà hắn vung nắm đấm về phía tên kia, ánh mắt phẫn nộ đầy căm giận cùng lạnh lẽo. Ánh mắt đó khiến Trình Dục Bân vừa run sợ vừa phấn khích.

Ngay khi Trình Dục Bân còn đang mải mê suy nghĩ miên man, Trình Dục Kỳ đã bước tới, trực tiếp đem y kéo vào lòng mình ôm chặt. Tay hắn rắn chắc nổi đầy gân xanh, hơi thở cuồng loạn phả ở bên gáy tai của y.

Có trời biết, khi nhìn thấy cảnh Trình Dục Bân quần áo xộc xệch bị một tên đàn ông lạ mặt đè trên tường khi dễ như vậy. Hắn khi ấy đã kiềm chế đến nhườn nào mới không một dao đâm chết cái tên khốn nạn kia.

Sao hắn ta dám? Sao hắn ta dám chứ??!!!.

Bảo bối tâm can của hắn, người mà hắn đặt ở đầu quả tim. Đơn phương y mười mấy năm, hắn còn chưa dám làm ra mấy chuyện quá phận đến mức đó.

Vậy mà, tên kia lại đã làm cái gì thế này? Hắn ta dám dùng bàn tay dơ bẩn đó chạm vào thân thể y, sao hắn ta dám chứ?!!!.

Trình Dục Kỳ càng nghĩ, lửa giận càng không thể kìm nén, hai tay ôm chặt lấy y cũng nổi đầy gân xanh. Trong một giây phút nào đó, hắn đã có suy nghĩ đem y 'nuốt trọn', đem y khảm vào huyết n.h.ụ.c chính mình, khiến y chỉ vĩnh viễn thuộc về một mình hắn.

"Này, mày...mày sao vậy? Buông tao ra đi, tao không sao!".

Trình Dục Bân thấy hắn tinh thần bất ổn, y cũng không vùng vẫy đẩy hắn ra. Chỉ là, chờ đến khi y mất hết kiên nhẫn, người kia vẫn chẳng hề có dấu hiệu muốn buông tay. Y lúc này mới nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở.

Trình Dục Kỳ lúc này mới vội hoàn hồn, tự thấy hành động của mình có hơi quá phận, cho nên tay hơi nới lỏng, vừa vặn để Trình Dục Bân nghiêng người tránh thoát.

Trình Dục Bân suy cho cùng vẫn là một tên con trai hàng thật giá thật, cho nên rất nhanh đã lấy lại được tinh thần sau vụ việc vừa rồi. Y cũng chẳng hề tỏ vẻ khóc nháo hay cảm thấy 'tr.inh ti.ết' bị vấy bẩn.

"Chờ đã, nhưng mà làm sao mày lại biết được tao đang ở đây?!". Trình Dục Bân nghi hoặc hỏi. Đây cũng không phải lần đầu Trình Dục Kỳ 'trùng hợp' tìm thấy y.

Hơn nữa mấy lần trước thì không nói, nhưng lần này, ở nơi ngõ hẻm vắng vẻ rách nát này, hắn làm sao lại đi vào tận đây, còn 'trùng hợp' cứu được y?

Nhắc tới chuyện này, Trình Dục Kỳ liền chột dạ. Không vì cái gì khác, đơn giản vì hắn đã cài sẵn định vị ở trong điện thoại của y. Chỉ cần y đi đâu, hắn cũng đều sẽ biết được.

Cách đây khoảng nửa giờ, hắn cảm thấy trong lòng bất an, thái độ của y lại quá mức kì lạ, cho nên hắn mới hạ quyết tâm dò tìm định vị của y. Chỉ là không ngờ tới, vị trí mà y đang ở lại là con hẻm tệ nạn nhất của khu phố.

Vừa thấy hiển thị điểm đỏ trên màn hình di động, hai mắt Trình Dục Kỳ cũng sắp nứt ra rồi. Y thế mà...y thế mà lại đi vào cái nơi tối tăm hỗn tạp này.

Sau đó, hắn không chút suy nghĩ đã chạy ra ngoài, dõi theo định vị mà tới tận nơi này.

Nhưng mà bây giờ, đối mặt với câu hỏi chứa đầy nghi vấn của Trình Dục Bân, hắn không khỏi nghẹn cả họng. Hắn cũng đâu thể nói, bản thân đã lén lút cài định vị ở trong điện thoại của y được?!.

Nếu thực sự nói như thế, chẳng những công lao hắn 'anh hùng cứu mỹ nam' không được hồi đáp, trái lại còn nhận lấy ghê tởm cùng cực độ căm ghét đến từ phía y.

Trình Dục Kỳ tuy trong lòng đã rối tung, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ mặt hết sức bình tĩnh. Hắn nghĩ nghĩ, sau đó lộ ra một cái sáng kiến. Đem di động lướt lướt vài cái, sau đó giơ lên trước mặt Trình Dục Bân.

Bên trên màn hình hiển thị thông tin về nơi ở của một nam sinh xa lạ, nhưng lại vừa vặn chính là địa chỉ ở ngay khu này.

"Bài tập nhóm lần này bị phân hợp tác cùng người này, nhưng không hiểu vì sao y đã mấy ngày không lên lớp, nhắn tin gọi điện thoại cũng đều không liên lạc được, cho nên tôi mới đến tận đây.

Không ngờ vừa đi tới đây đã nghe thấy giọng của anh, nên mới qua đây xem một chút. Không ngờ..."

Trình Dục Kỳ bình tĩnh 'trần thuật' lại mọi chuyện, tự cảm thấy lí do này quá mức hợp tình hợp lí.

Quả nhiên, Trình Dục Bân nghe vậy cũng không nghi ngờ nữa. Nghe đến câu cuối cùng, mặt y đều không khỏi đỏ bừng, đầu cúi xuống thật thấp, miệng lí nhí nói một tiếng "Cảm ơn".