Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 14: Trống vắng




Trình Dục Thành về tới nhà, đẩy cửa thư phòng ra, Trình Dục Kỳ đã ngồi sẵn chờ đợi ở bên trong.

"Chẳng phải trước kia nói không muốn hay sao? Tại sao hiện tại liền thay đổi quyết định đột ngột như vậy?!". Trình Dục Thành ngồi xuống ghế sofa đối diện Trình Dục Kỳ, giọng nói trầm thấp không nghe rõ cảm xúc.

Trình Dục Kỳ cúi đầu, lặng yên không hề có ý định mở miệng. Chẳng lẽ hiện tại hắn lại nói với Trình Dục Thành, hắn vì muốn giam cầm con trai ông ở bên mình nên mới đưa ra quyết định này hay sao?!.

Trình Dục Thành thật sâu nhìn hắn một cái, sau đó bước tới bàn làm việc, lục lọi ra một sấp giấy tờ. Sau đó đặt ở trước mặt Trình Dục Kỳ, chậm rãi nói.

"Đây là toàn bộ tài sản mà ba con đã để lại cho con. Chỉ cần ký tên vào, tất cả tài sản dưới tên y đều sẽ thuộc về con.

Chỉ là, một khi ký tên thừa nhận số tài sản này, đồng nghĩa với việc con phải gánh trên vai một trách nhiệm rất lớn.

Một người trẻ tuổi, chân ướt chân ráo bước vào giới thương nghiệp đầy rẫy cạm bẫy và lừa gạt. Hơn nữa, hiện tại con còn đang học đại học, vất vả sẽ tăng lên gấp bội.

Mà ta, không thể giúp gì nhiều cho con cả. Một khi thừa hưởng phần di sản ấy, đó chính là trách nhiệm của riêng con. Chỉ có tự bước đi trên đôi chân của mình, con mới có thể đứng vững trên thương trường.

Con, liệu có đã suy nghĩ kĩ chưa?!".

Trình Dục Thành đem mọi chuyện nói rõ. Trước giờ, khối di sản khổng lồ đó đều là do ông quản lí. Tuy không nói làm nó lớn mạnh hơn, nhưng cũng không đến mức phải phá sản, trái lại thu nhập bình quân vẫn đều đều.

Bởi vì ông cũng chính là một tay lão làng trong thương trường, cho nên mới được như vậy. Nhưng, hiện tại nếu đã bàn giao tài sản, ông liền cũng không đủ tư cách pháp lý để xen vào chuyện này được nữa.

Cho nên nói, ông không thể giúp được gì nhiều cho Trình Dục Kỳ cũng chính là vì lí do này.

"Con đã nghĩ kĩ!". Trình Dục Kỳ nhận lấy sấp giấy, sau đó kiên định gật đầu. Dù sớm hay muộn, trọng trách này cũng sẽ do hắn gánh vác.

Thay vì đợi đến tốt nghiệp đại học mới bắt tay vào, thì chi bằng bây giờ hắn tiếp quản sớm một chút. Hắn, không thể đợi thêm được nữa.

Hắn không có quá nhiều tham vọng đối với tiền tài cùng địa vị xã hội, nhưng đó là con đường duy nhất, và cũng nhanh nhất. Chỉ có như vậy, hắn mới có đủ khả năng, đủ tư cách để bảo vệ, để níu giữ Trình Dục Bân ở bên cạnh mình.

Trình Dục Kỳ đặt bút kí tên, Trình Dục Thành thấy hắn quyết tâm như vậy, cũng cảm thấy an tâm hơn chút. Ông tiến lại vỗ vỗ vai hắn xem như khích lệ, sau đó lại nhận được điện thoại của thư kí, cho nên liền phải nhanh chóng trở về công ty.

Trình Dục Kỳ lúc này nhấc điện thoại, liên hệ với bên phía luật sư để hoàn thành xong thủ tục thừa kế. Hiện tại, hắn đã nắm trong tay số tài sản kết xù cùng một công ty lớn. Việc hắn cần phải làm bây giờ, chính là giữ vững, thậm chí phát huy hết tiềm năng lớn nhất có thể.

Công ty này chính là tâm huyết cả đời của ba hắn, vì ông, vì Trình Dục Bân. Bằng mọi giá, hắn nhất định sẽ làm được.

...

Trình Dục Bân quay trở về kí túc xá, vừa lúc gần sát giờ đóng cửa. Không thấy bóng dáng Trình Dục Kỳ đâu, y không khỏi hỏi thăm Phương Minh Hải một tiếng.

"Cậu ta hả? Hình như còn chưa về nữa, đã giờ này rồi, phỏng chừng là đêm nay sẽ không về đâu!". Phương Minh Hải nhìn nhìn đồng hồ, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng.

Trình Dục Bân tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vào nhà vệ sinh tắm rửa qua một lần mới lên giường nằm ngủ.

Chỉ là, trằn trọc mãi vẫn không ngủ nổi, trong lòng bỗng chốc dâng lên một loại bồn chồn không nói nên lời.

Không hiểu vì cái gì, trong phòng không có Trình Dục Kỳ, y lại cảm thấy đặc biệt vắng vẻ.

Trình Dục Bân tay gác ở sau đầu, chân vắt chéo đung đưa.

Lúc bọn họ tách ra, hắn đi uống rượu với Cao Tùng, nhưng lại không mấy thú vị gì cho nên liền về sớm một chút. Chỉ là không ngờ tới, Trình Dục Kỳ còn về trễ hơn cả y, hiện tại thậm chí còn không thèm trở về.

Có lẽ nào, hắn đi chơi bời ở đâu đó, hay là...đang trăng hoa với cô bạn gái nào rồi hay không?

Tính ra, Trình Dục Kỳ ngoại hình rất đẹp mắt, lại còn là học bá, ở trong mắt người khác liền chính là một nam thần hoàn mỹ.

So với mình, có lẽ hắn còn có nhiều người theo đuổi hơn. Lần đó, cái cô nàng đưa thư tỏ tình cho hắn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Vậy mà hắn ngay cả liếc nhìn người ta một cái cũng chẳng thèm. Xem ra mắt nhìn người cũng cao thật đấy, nhìn phản ứng bình thản kia của hắn, cũng đủ để biết cũng không phải lần đầu được tỏ tình kiểu này.

Vậy mà, cô gái nào lại may mắn lọt vào tầm mắt của hắn nhỉ. Có lẽ là rất đẹp đi, mới có thể hút hồn hắn, khiến hắn đi cả đêm không về.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trình Dục Kỳ liền dâng lên cảm giác khó chịu không nói nên lời. Chỉ là, y chỉ đơn thuần nghĩ, đây có lẽ là do y đang ghen ghét khi Trình Dục Kỳ được yêu thích hơn mình mà thôi.

Trình Dục Bân thức khuya chơi di động một lúc liền ngủ quên. Đêm nay, y ngủ chẳng ngon chút nào. Nửa đêm thức giấc vì lạnh, y nhớ tới trước kia, mỗi sáng tỉnh dậy trên người đều đã được vén chăn kĩ càng.

Trình Dục Kỳ không ở đây, cho nên chẳng còn ai vén chăn cho y nữa cả.

Trình Dục Bân lôi chăn ra trùm kín người, ngay cả đầu cũng không lộ ra ngoài. Không hiểu tại sao, trong lòng lại nảy sinh chút...tủi thân.