Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

Chương 81




Ấn ☆☆☆☆☆☆☆☆



“Ôn Niệm Niệm, nếu không, tiếp theo cậu tới thử xem?”



Kiều Gia Giai nhìn phía Ôn Niệm Niệm, cười tủm tỉm mà nói: “Dù sao cũng là người chỉnh tài liệu học tập.”



Ôn Niệm Niệm thật không quen nhìn Kiều Gia Giai cố ý tìm chuyện, mẹ nó… Nếu là làm đề số lý, cô sẽ trực tiếp vén tay áo lên.



Nhưng ý của thơ cổ…cô thật sự không am hiểu.



Chỉ có thể căng da đầu đứng ở chỗ đáp đề.



Đề tiếp theo: “Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm” câu tiếp theo là gì?



Trong đầu Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên xuất hiện một câu, cô không biết đây có phải là đáp án hay không, nhưng trực giác nói, chính là nó…



Nhưng thời điểm cô muốn đoạt quyền trả lời, Quý Trì đã đi trước một bước, ấn chuông.



“Người sống có thể chết, chết có thể sinh. Sinh mà không thể cùng chết, chết mà không thể sống lại giả, toàn phi tình chi đến cũng. Xuất từ với canh hiện tổ 《 Mẫu Đơn Đình 》.”



Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay bạch bạch bạch.



Phía sau, giọng Kiều Gia Giai rất nhỏ nói câu: “Cúi đầu viếng cậu nha.”



Ôn Niệm Niệm căn bản không có tâm tư phản ứng cô ta, cô ngẩng đầu nhìn nhìn Quý Trì, Quý Trì cũng nhìn cô, trong ánh mắt có ánh sáng lấp lánh.



Bắt đầu từ khi nào, Quý Trì cư nhiên cũng có thể treo cô lên nghiền áp.



Mặc kệ là thế giới trong mơ hay thế giới song song, đều không thể tưởng tượng.



Thực mau, trêи bảng đen lại xuất hiện đề tiếp theo: Nguyên khúc tứ đại gia là nói tới bốn vị nào?



“Bang” một cái, lúc đề còn chưa hiện lên hoàn chỉnh, Ôn Niệm Niệm liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, ấn chuông.



Thời điểm rung chuông cô còn chưa kịp suy nghĩ, giờ phút này nhìn màn hình, trong đầu bắt đầu cướp đoạt tin tức.



Phía sau, đội trưởng Hứa Bình có chút sốt ruột mà nói: “Ôn Niệm Niệm, nếu nhấn chuông không trả lời được, chúng ta sẽ bị mất 20 điểm! Cậu nghĩ kỹ rồi mới ấn!”



Khóe miệng Ôn Niệm Niệm giơ giơ lên, trong đầu đã có đáp án: “Quan Hán Khanh, Bạch Phác, Mã Trí Xa, Trịnh Quang Tổ cũng xưng nguyên khúc tứ đại gia, lấy Quan Hán Khanh cầm đầu, thành tựu rất cao.”



Người chủ trì: “Trả lời đúng, viện Duyên Tân thêm mười điểm.”



Kiều Gia Giai trợn trắng mắt, thấp giọng nói: “Đề này đơn giản như vậy, tôi cũng làm được.”



Đề tiếp: “Văn tập 70 bài từ mà người đời thu lại của Lý Thanh Chiếu có tên là 《 Sấu Ngọc Từ 》, hay “Sấu Ngọc”? ”



Tay Quý Trì vừa mới sờ đến cái nút, Ôn Niệm Niệm đã ấn chuông.



Cô mỉm cười, cất cao giọng nói: “Bài từ với ẩn thơ triều Tấn, bài thơ miêu tả chiêu ẩn núi rừng, có danh ngôn ‘ kết phong trữ lan lâm, hồi phương bạc tú mộc. Sơn hà linh linh, phi tuyền sấu minh ngọc.”



Đồng học sửng sốt vài giây, phát hiện vị nữ sinh nhìn qua an tĩnh này, hình như cũng không đơn giản.



Chung quanh có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.



Quý Trì ngẩng đầu nhìn Ôn Niệm Niệm, đáy mắt cô tràn ngập ánh sáng tự tin, thật thân thiết, rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ nổi đã gặp qua ở chỗ nào……



Quý Trì sờ sờ ngực của mình.





Chẳng lẽ đây là điều trong truyền thuyết… Nhất kiến chung tình sao?



Ôn Niệm Niệm hoàn toàn không biết trong đầu tên Quý Trì đào hoa bay múa đầy trời, tất cả lực chú ý đều tập trung lên màn hình.



Cái loại cảm giác quen thuộc này, lại về rồi.



Đề tiếp theo: Kiến An thất tử chỉ những ai*?



(P/s: Kiến An thất tử (chữ Hán: 建安七子 – Bảy danh sĩ thời Kiến An), gồm 7 người: Vương Xán, Khổng Dung, Lưu Trinh, Trần Lâm, Nguyễn Vũ, Từ Cán, Ứng Sướиɠ. Đây là nhóm nhà thơ nổi tiếng thời Đông Hán ở Trung Quốc.)



Bang, Ôn Niệm Niệm nhanh chóng ấn chuông: “Kiến An thất tử, Khổng Dung, Trần Lâm, Vương Xán, Từ Cán, Nguyễn Vũ, Ứng Sướиɠ, Lưu Trinh.”



Tốc độ đáp đề càng lúc càng nhanh, các đề tiếp theo còn chưa hiện hết, Ôn Niệm Niệm đã ấn chuông trả lời, sau khi ấn xong, đề mới chậm rãi xuất hiện trêи màn hình: Thanh sơn ẩn ẩn thuỷ điều điều, thu tận Giang Nam thảo vị điêu*, câu tiếp theo là?



(P/s: Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan.



Dịch: Núi xanh mờ mờ nước xa xa,




Giang Nam cuối thu cỏ còn chưa xơ xác.)



Quá đơn giản, Ôn Niệm Niệm mỉm cười, thong dong đáp lại:“Tứ kiều minh nguyệt dạ, ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu.”



……



Mới tốn công phu mấy đề, điểm của tổ Ôn Niệm Niệm đã đuổi kịp tổ Quý Trì, hơn nữa xem bộ dáng này, rất có tư thế phản dame!



Phía sau, sắc mặt Kiều Gia Giai có điểm khó coi, cô ta đẩy Ôn Niệm Niệm ra “Làm nổi bật”, không nghĩ tới gia hỏa ngày thường chỉ biết học bằng cách ghi nhớ, cư nhiên có thể nhớ kỹ nhiều nội dung như vậy.



Ôn Niệm Niệm càng không rõ, vì sao trong đầu cô có nhiều tri thức như vậy, cô lúc trước rõ ràng… Không có tiếp xúc những nội dung khoa văn.



Không, không đúng.



Hẳn phải cảm ơn nguyên chủ Ôn Niệm Niệm mấy năm trước chăm chỉ nỗ lực, bỗng nhiên nói: “Minh hồ một mảnh kham tàng hành vũ chi long.”



Lời vừa nói ra, sắc mặt các giáo sư lập tức thay đổi.



Minh hồ đúng là tên hồ nhỏ trong thư viện trường học, Ôn Niệm Niệm lại tinh tế mà đem địa danh vào, thụy chi phượng đối hành vũ chi long, tinh tế nghiêm mật, không thể chỉ trích!



Hứa Bình nhìn Ôn Niệm Niệm, liên tục gật đầu.



Lợi hại nha, không chỉ có chỉnh đốn câu đối, còn làm một đợt ɭϊếʍ cẩu, ɭϊếʍ các giáo sư đang ngồi văn thơ dâng trào, quả thực tài!



Không hề nghi ngờ, một đề này, Ôn Niệm Niệm thắng tuyệt đối.



Tiếp theo là đối đề, khó khăn lại thêm mấy sao ――



Vế trên: Lập ngôn rũ tuân lấy khải phỉ cố gắng vì phương.



Các bạn học bên Quý Trì gắt gao nhíu mày, gian nan suy tư……



Khóe miệng Ôn Niệm Niệm giương lên, ấn chuông tiếp, cao giọng đáp: “Viết sách lập đạo duy tiếp nối người trước, mở lối cho người sau là vụ!”



Đọc câu này, quả thực đối với các lão sư khảm vào tâm.



Mấy giáo sư đồng thời đứng dậy vỗ tay, kéo thêm rất nhiều bạn học trong thính phòng kϊƈɦ động không thôi, thậm chí không kịp xem xét vế dưới, cùng nhau vỗ tay theo.




Vị đồng học này, cũng… Quá có tài!



Quý Trì nhìn Ôn Niệm Niệm, xoa xoa mồ hôi trêи trán.



Vốn dĩ cho rằng trận thi đấu này thắng chắc, không nghĩ tới viện Duyên Tân còn cất giấu nhân vật lợi hại như vậy!



Cậu thật ra xem thường bọn họ!



Trong nháy mắt, đề rốt cuộc tới: “《 Hồng Lâu Mộng 》 hồi 33 viết Bảo Ngọc bị đánh, mời đáp phản ứng của Vương phu nhân.”



Ra đề này, các bạn học đều có chút ngu, mẹ nó… Ai nhớ rõ được.



Đề xảo quyệt tự nhiên có chỗ xảo quyệt, tổng điểm của đề này là 65, nếu bọn Quý Trì có thể lấy được, tuyệt đối ngược gió niết bàn, thắng Ôn Niệm Niệm tuyệt đối.



Quý Trì quay đầu lại, nhìn nữ sinh phía sau: “Cậu không phải thích đọc 《 Hồng Lâu Mộng 》 sao, đề này, có thể giải không?”



Nữ sinh kia nhìn đề, gắt gao cau mày: “Tớ có thể nhớ một cách đại khái, nhưng cụ thể…”



Đúng lúc này, tiếng chuông bỗng nhiên vang lên, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn phía Ôn Niệm Niệm.



Cô… Lần thứ hai ấn.



Chẳng lẽ, cô biết làm đề này sao!



Đội trưởng Hứa Bình vội vàng nói với Ôn Niệm Niệm: “Cậu… cậu nghĩ kỹ chưa, nếu không làm được mà ấn chuông, chúng ta sẽ mất 65 điểm!”



Kiều Gia Giai trào phúng mà nói: “Cậu ta muốn nổi bật, để kệ đi.”



Ôn Niệm Niệm quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Gia Giai một cái: “Nếu cậu cũng có ý này, tôi cũng không ngại nhường đề cho.”



Đội trưởng Hứa Bình cũng vội vàng nói: “Đúng vậy Gia Giai, lúc trước không phải cậu từng viết một luận văn nhỏ về《 Hồng Lâu Mộng 》đăng trêи tạp chí của trường sao, nếu không… cậu thử đề này xem.”



Sắp mặt Kiều Gia Giai đổi đổi, ngượng ngùng mà nói: “Nhưng, nhưng không phải tớ ấn chuông.”



Thực hiển nhiên, cô ta không biết làm.




Ôn Niệm Niệm nói: “Nếu không, vậy đừng lắm chuyện, ồn ào.”



“Cậu!”



Cô quay đầu lại, lười phản ứng.



Người chủ trì nhìn phía Ôn Niệm Niệm: “Mời đồng học viện Duyên Tân trả lời đề này.”



Giọng nói Ôn Niệm Niệm thanh thanh, cất cao đáp: “Vương phu nhân lập tức ôm lấy Bảo Ngọc, khóc lóc kể lể nói: Lão gia tuy rằng quản giáo nhi tử, cũng phải nhìn phân thượng phu thê. Ta hiện giờ đã nuôi con tới 50 tuổi, chỉ có cái nghiệp chướng này, nhất định đau chết nó, mau lấy dây thừng tới trước trói ta, rồi hãy để nó chết. Các bà các chị chúng ta không dám hàm oán, rốt cuộc ở âm ty có cái dựa vào.”



Thời điểm nói lời này, cô còn làm bộ dáng Vương phu nhân khóc nức nở, sinh động như thật, lực biểu hiện mười phần, lập tức kíp nổ tràng vỗ tay kịch liệt từ khắp nơi.



“Mẹ nó! Cậu ấy là cái tuyển thủ thần tiên gì!”



“Cái này mà cũng nhớ rõ! Quá ngưu bức!”



“Tớ tra rồi, đây đúng là nguyên lời nói! Cậu ấy có thể học thuộc《 Hồng Lâu Mộng 》, thật sự bái phục!”



Kiều Gia Giai khó có thể tin mà nhìn Ôn Niệm Niệm, quả thực không thể tin lỗ tai của mình, đây không chỉ đơn giản là học sách giáo khoa văn sử cổ, chẳng lẽ ngay cả tác phẩm … cô ta cũng có thể học?




Các giáo sư giám khảo ở đây, cũng dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn Ôn Niệm Niệm, vốn dĩ ra đề này là muốn giảm nhuệ khí của bọn học sinh, để cho bọn nhóc hiểu rằng, bể học vô bờ, trình độ của bọn họ còn cách tri thức xa lắm.



Không nghĩ tới thật sự có người có thể làm được, hơn nữa một chữ cũng không sai!



Đây… Đây là cái học sinh bảo tàng gì!



Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn Ôn Niệm Niệm.



Loại ánh mắt này, Ôn Niệm Niệm quá quen thuộc.



Đây là cảnh tượng mỗi lần cô biểu hiện kinh diễm thu hút chú ý.



Nhưng lúc này đây, cô dính hào quang của nguyên chủ Ôn Niệm Niệm.



Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới, một ngày kia, bởi vì nguyên chủ thức khuya dậy sớm chăm chỉ nỗ lực, mà có thời khắc sáng lấp lánh.



Không thể tưởng tượng.



Chẳng lẽ cô thật sự rớt vào một cái không gian song song khác, đi tới thời kỳ đại học của nguyên chủ?



Có quá nhiều nghi vấn quanh quẩn trong lòng, mà đáp án mấy vấn đề này, hẳn rơi trêи người cách bạn của cô.



Bởi vì, chỉ có bọn họ… Mới có thể chứng minh cô từng chân chính tồn tại.



Những khoảng thời gian thanh xuân sóng vai phấn đầu ngày trước, đối với cô mà nói là tuyệt đối là hồi ức đáng giá không thể quên, nhưng mà, các đồng bọn thật sự còn nhớ rõ sao?



Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn phía Quý Trì.



Quý Trì cũng nhìn cô, đáy mắt là ánh sáng rạng rỡ, mạc danh… Khóe mắt hơi đỏ lên.



Có nữ sinh bên người vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: “Chủ tịch, cho dù chúng ta thua, cũng không cần phải khóc. Tuy rằng, bại viện Duyên Tân thật sự có điểm mất mặt. Ai… cậu đừng khóc được chưa.”



Quý Trì dùng ống tay áo xoa xoa đôi mắt.



Cậu cũng không biết bản thân vì sao muốn khóc, cảm giác giống như đã vứt bỏ một món đồ đặc biệt trân quý.



“Không phải, không phải vì cái này…”



“Vậy thì vì cái gì?”



Dưới một mảnh tiếng tung hô của bạn học chung quanh, Quý Trì lần thứ hai nhìn phía Ôn Niệm Niệm.



Ôn Niệm Niệm đã xoay người sang chỗ khác, cùng các bạn chúc mừng thắng lợi.



“Có khả năng… Đây là cảm giác động tâm.”



Quý Trì lau nước mắt, vuốt ngực, nói lung tung.



…………..



Cảm thấy khung cảnh đang đẹp đẽ cỡ nào, Quý Trì lên tiếng là phá nát.



:>>