Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

Chương 53




Bởi vì thao tác cuối cùng của Triệu Hi, các bạn học có xu thế nghiêng về một phía, đem phiếu trong tay ất cả bầu cho Căn Di.



Có mấy lão sư vốn không tán thành loại bình chọn bỏ phiếu này, dựa theo ý tứ bọn họ, cần gì phiền toái, ai thành tích tốt thì đem học bổng cho, rõ ràng rành mạch.



Thành tích Triệu Hi so với Căn Di kém xa, chỉ vì có tố thác tương đối cao mà thôi.



Bọn họ không chút do dự đem phiếu cho Căn Di, bởi vậy không có trì hoãn, Căn Di lấy được danh ngạch học bổng duy nhất.



Sau khi tan học, chân Căn Di vẫn phát run, có chút không đứng được.



Ôn Niệm Niệm nhanh đỡ cậu ấy: “Cậu quá lợi hại, bước ra một bước lớn nha!”



Có thể lấy được toàn bộ số phiếu kỳ thật cũng không phải chuyện quan trọng, thu hoạch lớn nhất là cậu ấy đối mặt với nhiều người như vậy, có thể lấy hết can đảm mở miệng nói chuyện. Về sau, nói không chừng có thể giống như người bình thường.



Quý Trì cao hứng bế lên Căn Di xoay một vòng, Căn Di thật thẹn thùng, kêu cậu nhanh đặt cô ấy xuống.



Giang Dữ lười biếng mà ỷ ở cạnh cửa phòng học, một đôi mắt hẹp dài, nhọn sắc bén, nhìn phía Ôn Niệm Niệm ――



“Đáp ứng chuyện của tớ…”



“Được rồi, tớ sẽ không nuốt lời, bồi cậu đi là được.”



Khóa miệng Giang Dữ giơ giơ lên, con ngươi bén nhọn tức khắc tan thành mây khói, có vẻ phong lưu lại đa tình.



Trái tim Ôn Niệm Niệm ngừng một giây đồng hồ.



Bộ dáng cậu cười rộ lên thật là…



Tuyệt sát.



……



Sau khi chủ nhiệm Vương lão sư thông báo danh ngạch học bổng là của Căn Di cho trường học không hai ngày, thì bị trường học bác bỏ.



Lý do bác là, đồng học được cử báo, Căn Di yêu sớm.



Cái lý do này, đừng nói là đồng học trong lớp, ngay cả chủ nhiệm đều không tin.



Căn Di là học sinh lão Vương mang từ sơ trung, đứa nhỏ này hướng nội, đối với cô ấy, yêu sớm là một sự tình không có khả năng phát sinh.



Đức Tân cao trung đối với việc yêu sớm cực khắc nghiệt, đã có người báo, hơn nữa còn thề son sắt, trường học lập tức đem chuyện danh ngạch dừng lại, điều tra rõ ràng rồi nói.



Tự nhiên vậy, danh ngạch này cứ thế rơi xuống người Triệu Hi.



Triệu Hi cũng không e dè, nói thẳng chính là cô ta báo cho trường học, mười phần xác định chuyện này, bởi vì Giang Dữ chính miệng thừa nhận, Căn Di là người cực kỳ quan trọng với cậu.



Hơn nữa, lúc trước gặp Căn Di ở hoa viên nhỏ, cũng từng chất vấn cậu ấy, có thích Giang Dữ hay không, còn nói Giang Dữ có người yêu.



Nhiều dấu hiệu như vậy, còn không phải yêu sớm sao!



Căn Di bị Triệu Hi làm cho tức giận tới một câu đều nói không nên lời.



Chuyện này truyền trong trường học ồn ào huyên náo, vốn dĩ, Giang Dữ nguyện giúp Căn Di, đã rất khác thường, Triệu Hi còn thề son sắt như vậy, giống như nếu cô ta nói dối sẽ bị thiên lôi đánh.



Cái này làm cho đồng học đều bắt đầu hoài nghi, đừng nói các lãnh đạo trông gà hóa cuốc trong trường học.



Chủ nhiệm lớp tuy rằng tin tưởng Căn Di, nhưng là quyết định của lãnh đạo trường, ông cũng không thể nề hà.





Rốt cuộc, học bổng này là từ tập đoàn xí nghiệp ngoài trường tài trợ, hơn nữa thời gian giúp đỡ trong ba năm, cần thiết phải rõ ràng.



Nếu người đầu tư biết học sinh mình giúp đỡ có tác phong không đoan chính, còn khuynh hướng yêu sớm, vậy cực kỳ xấu hổ.



Cuối cùng, học bổng học sinh nghèo khó cuối cùng xác định, mỗi vị đồng học trong mỗi ban, tổng cộng tuyển ra sáu người, Triệu Hi thay thế Căn Di ở vị trí bổ sung, cũng đứng hàng trong đó.



Đoạn thời gian kia, Căn Di chịu đủ đả kϊƈɦ, không bao giờ cùng ai nói chuyện, một lần nữa đem bản thân bao bọc lại.



Trong lòng Ôn Niệm Niệm khổ sở cực kỳ, thật vất vả có thể giảm bớt bệnh tình, bây giờ lại trở nên càng không xong.



Bình chọn học bổng, cuối cùng sẽ cử hành một đại lễ tại trường học để trao học bổng, người phụ trách từ xí nghiệp trực tiếp đem giải thưởng phát cho học sinh nghèo khó.



Thời điểm Ôn Niệm Niệm đi ngang qua poster thông báo học bổng, trong lúc vô ý thấy được người giúp đỡ người, thế mà có tên quen thuộc.



……



Lễ trao giải đêm đó, Triệu Hi trang điểm nhẹ, mặc váy dài xinh đẹp, mỹ mỹ đi tới sảnh trường học.



Dòng người chen chúc xô đẩy, rộn ràng nhốn nháo, vì để có nghiệp có thể cảm nhận được nhiệt tình của trường, trường học an bài mỗi học sinh của các ban đều tới tham gia tiệc tối trao giải.



Căn Di căn bản không muốn tham gia tiệc tối này, tuy rằng cũng nói không sao, nhưng mà… Lòng còn xúc động.



Cuối cùng, Ôn Niệm Niệm mạnh mẽ lôi kéo Căn Di lại đây, tham gia tiệc tối.



Căn Di không muốn cự tuyệt Ôn Niệm Niệm, cố nén tâm lý không khoẻ, bồi cô đi phía sau.



Lễ trao giải mau chóng bắt đầu, sau khi vài vị lãnh đạo ngồi xuống hàng phía trước, giáo viên chủ nhiệm đi ra ngoài gọi mấy lần điện thoại, lúc trở về nói với hiệu trưởng mấy câu, sắc mặt hiệu trưởng bỗng nhiên thay đổi, nhìn tới cạnh cửa đại lễ.



Một người phụ nữ mặc tây trang đen đi vào, ngồi ở hàng phía khách quý, thoạt nhìn khí chất bất phàm.



Lãnh đạo trường không nghĩ tới, phía giám đốc tập đoàn Giang thị Thẩm dao, thế nhưng tự mình đến hiện trường.



Lễ trao giải mỗi năm, đều chỉ chỉ có lãnh đạo công ty tới chơi chơi,không ngờ… Năm nay, Thẩm Dao xuất hiện!



Bồng tất sinh huy*.



(P/s: nhà tranh rực rỡ hay phát sáng là lời khách sáo, thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa, kiểu rồng đến nhà tôm, thật là vinh hạnh.)



Vài vị lãnh đạo vội vàng đi qua bắt tay Thẩm Dao, đầy đủ nhiệt tình mà cùng bà báo cáo tình huống năm nay.



Căn Di viết mấy chữ, đưa cho Ôn Niệm Niệm: “Chị gái này, thật quen mặt.”



Ôn Niệm Niệm cười cười, kề sát vào cô ấy thấp giọng nói: “Chị gái cái gì! Đây là bác Thẩm, chúng ta gặp qua ở sinh nhật Giang Dữ.”



Căn Di bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, bừng tỉnh nhớ ra, khó trách thật quên thuộc, đó còn không phải là mẹ Giang Dữ sao, bác ấy ở chỗ này…



Hai nữ sinh đồng thời nhìn Giang Dữ, Giang Dữ chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình cũng không cảm kϊƈɦ.



Lễ trao giải rất nhanh liền bắt đầu, Thẩm Dao tự mình lên đài, phát giải thưởng cho học sinh nghèo khó ưu tú.



Người chủ trì nhất nhất đọc tới tên mỗi vị đồng học, hơn nữa đơn giản trình bày cho Thẩm Dao thành tích ưu tú và giải thưởng lấy được của bọn họ.



Thẩm Dao cũng mỉm cười, hướng các bạn học trao giải, nói: “Giải thưởng này không phải vì giúp đỡ tình cảnh khó khăn, mà là khen thưởng thành tích ưu tú.”



Câu này nói ra, biểu tình tự ti trêи mặt các bạn học tan thành mây khói, trong ánh mắt bỗng nhiên có ánh sáng, sống lưng cũng thẳng tắp.




Ôn Niệm Niệm dùng khuỷu tay chọc chọc Giang Dữ bên người, nói: “Mẹ cậu thật tốt.”



Biểu tìnhGiang Dữ trở nên thực nhu hòa: “Ừm.”



……



Một cái tên cuối cùng đọc tới… Là Triệu Hi thay thế bổ sung trúng cử, cô ta xách theo làn váy, chuẩn bị lên đài lãnh thưởng.



Thẩm Dao bỗng nhiên nói: “Vị đồng học này, không cần lên đài.”



Triệu Hi ngẩn người, nhìn phía Thẩm Dao, lại phát hiện hòa ái trêи mặt bà, dần dần biến mất.



“Mời đồng học Căn Di lên đài đi.”



Thẩm Dao nói như vậy, Căn Di cùng Triệu Hi đều ngốc.



Sự tình biến chuyển quá nhanh, tất cả mọi người còn không phản ứng lại, bao gồm các lãnh đạo đang ngồi.



Ôn Niệm Niệm lôi kéo Căn Di đứng lên, đẩy cậu ấy lên đài lãnh thưởng.



Thẩm Dao hòa ái mà nhìn Căn Di, đem phong thư để thẻ ngân hàng trong tay, đưa tới Căn Di: “Em rất ưu tú, đáng nhận phần khen thưởng này.”



Triệu Hi gắt gao cắn môi tới trắng bệch, cao giọng đánh gãy tiến trình trao giải, chất vấn nói: “Cho nên, phần học bổng này, chính là muốn giúp đỡ ai thì cho sao!”



Thẩm Dao nhẹ nhàng quét Triệu Hi một cái, trong mắt mang theo thần sắc bén nhọn, trong khoảnh khắc làm toàn bộ dũng khí của Triệu Hi tan rã, cô ta cảm giác chân mình đều sắp mềm.



Ánh mắt của bà… Làm Triệu Hi cảm thấy, rất giống một người.



Cô ta nhìn nhìn Giang Dữ cách đó không xa.



Quả nhiên, Thẩm Dao chậm rãi mở miệng: “Nghe nói, em báo với lãnh đạo trường học là đồng học Căn Di yêu sớm?”



Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của đồng học chung quanh, Triệu Hi cường thế một hơi : “Vốn dĩ là như vậy!”



Thẩm Dao giơ giơ điệu, nói: “Có chứng cứ không?”



“Chính tai em nghe được đồng học Giang Dữ nói, thích Căn Di…”




Thẩm Dao rút tầm mắt về, nhìn phía lễ đường một loạt, cất cao giọng nói: “Giang Dữ, con nói như vậy sao?”



Đồng học sôi nổi xoay người, nhìn phía Giang Dữ.



Giang Dữ mặt vô biểu tình: “Tôi không có nói nói như vậy.”



Các bạn học không nghĩ tới đây còn sẽ có nước tương, ăn dưa xem kịch hấp dẫn.



Trong lúc nhất thời, buổi lễ đều sôi trào.



Triệu Hi nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cậu ấy đương nhiên không thừa nhận, ai sẽ thừa nhận mình…”



Lời còn chưa dứt, Thẩm Dao lại bỗng nhiên nói: “Tôi tin tưởng cậu ấy, cậu ấy sẽ không nói dối.”



“Bà dựa vào cái gì…”



“Nó là con tôi.”




Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên.



Các bạn học đều biết trong nhà Giang Dữ rất có tiền, nhưng cậu ngày thường rất điệu thấp, chưa từng lộ ra gia thế bản thân, không nghĩ rằng, chủ tịch tập đoàn Giang thị vẫn luôn giúp đỡ học sinh nghèo khó của trường học, thế nhưng sẽ là mẹ của Giang Dữ!



Lúc này, thật xấu hổ.



Triệu Hi báo Căn Di cùng Giang Dữ yêu sớm, mặc kệ có phải sự thật hay không, đối với danh dự của Giang Dữ đều tạo thành ảnh hưởng bất lương.



Cứ như vậy… cô ta nào có mặt lấy học bổng của tập đoàn Giang thị?



Trêи mặt Triệu Hi lúc đỏ lúc trắng, hoàn toàn không có dự đoán được sự việc thế nhưng sẽ trùng hợp như vậy.



“Không phải, ngài nghe em giải thích, không phải như thế, em…”



Thẩm Dao không hề liếc nhìn cô ta một cái, dưới sự hướng dẫn của người chủ trì, đem này phần giúp đỡ nặng trĩu này giao cho Căn Di.



Căn Di cảm kϊƈɦ nhìn bà một cái, thấp giọng nói: “Cảm ơn ngài.”



“Không, là bác cảm ơn các cháu.” Thẩm Dao cười đối Căn Di nói: “Về công, khen thưởng này, là khen thưởng cháu chăm chỉ khắc khổ. Về tư… Muốn cảm ơn các cháu, nguyện ý cùng con bác làm bạn.”



Căn Di kinh ngạc, không nghĩ tới Thẩm Dao cư nhiên sẽ cảm tạ cái này, cô nghiêng đầu nhìn nhìn Giang Dữ Quý Trì và Ôn Niệm Niệm, Ôn Niệm Niệm mỉm cười, cho cô cổ vũ.



Kỳ thật, có thể gặp được bọn họ, Căn Di cảm giác mình mới là người may mắn nhất.



Bọn họ giống như ngôi sao, chiếu sáng bầu trời đêm đen nhánh cô tịch.



……



Giang Dữ kề sát vào Ôn Niệm Niệm, thấp giọng nói: “Khó trách chủ tịch Thẩm hôm nay tự mình lại đây, là cậu… Đi tìm.”



Ôn Niệm Niệm biết, cái gì cũng không thể gạt được Giang Dữ.



Cô xác thật gọi điện cho Thẩm Dao, đem chuyện này đơn giản nói qua một ít, không phải bởi vì Giang Dữ bị vu cáo yêu sớm, mà là thao tác của chuyện này vốn dĩ lệnh người hít thở không thông.



Phương diện trường học sợ bị nhà tư sản truy cứu, mặc kệ nội dung cử báo có chân thật hay không, đều áp xuống, dù sao danh ngach học bổng không đổi, thay đổi người thì thay đổi người, ảnh hưởng cũng không lớn.



Nhưng đối với đồng học, căn bản không có công bằng.



Ôn Niệm Niệm không thể ngồi xem bạn mình nỗ lực nhiều như vậy, lại bởi vì tư tâm của trường học. Hai bàn tay trắng.



“Chủ tịch Thẩm ngày thường rất bận.” Giang Dữ nhàn nhạt hỏi: “Cho dù cậu nói cho bà, cũng không nhất định có thời gian quản chuyện này.”



“Tớ tin tưởng bác ấy nhất định sẽ quản.”



“Vì sao.”



Ôn Niệm Niệm cười: “Cậu muốn biết?”



Giang Dữ hơi hơi gật đầu, lông mi tinh mịn áp xuống tới, chạm mí mắt ――



“Ừm.”



“Bởi vì, bà là mẹ cậu…”



Ôn Niệm Niệm kề sát vào lỗ tai Giang Dữ, lặng lẽ nói: “Mà cậu, là người duy nhất tớ từng gặp… là nam sinh chính trực nhất.”