>Tại nơi ấy, có bóng dáng 1 người con trai thanh tú, mũi cao, da trắng, mái tóc đen huyền khẽ bị gió đung đưa. Anh ấy vẫn lặng yên nhìn bầu trời, lắng nghe tiếng gió thổi. Ánh mắt xa xăm nhìn trên nền trời rộng lớn kia, trong lòng đặt ra câu hỏi: “Ở phương trời nào đó, em nhất định phải bình an!”
Cũng là cánh đồng hoa thường xuân, trước đây chưa quen nó anh hay ra ngồi ngóng gió 1 mình thật yên bình và tĩnh lặng. Khi gặp nó, lúc nào cũng có đôi ra nơi đây phiếm chuyện. Nhưng khi nó ra đi, đáng nhẽ ra cảm giác yên bình và tĩnh lặng xưa phải trở lại chứ, nhưng sao lại không? Cô đơn, nhớ nhung đang là cảm xúc bao trùm trái tim hắn lúc này. Hắn nhớ, thật sự rất nhớ…
Anh tìm nỗi nhớ….Anh tìm quá khứ.
Nhớ lắm kí ức anh và em....
Trả lại anh yêu thương ấy, xin người hãy về nơi đây.
Bàn tay yếu ớt cố níu em ở lại….
Những giọt nước mắt…Lăn dài trên mi.
Cứ thế anh biết phải làm sao...
Tình yêu trong em đã mất,phai dần đi theo gió bay.
Còn lại chi nơi đây cô đơn riêng anh ….
Em đi xa quá … Em đi xa anh quá ..
Có biết không nơi đây anh vẫn đứng đợi một giấc mơ.
Anh chờ đợi một cơn mưa,sẽ xóa sạch giọt nước mắt.
Ngồi trong đêm bơ vơ anh thấy đau em có biết không????
Em ơi anh nhớ ... Em ơi anh rất nhớ ..
Từng câu nói ánh mắt của em giờ này ở nơi đâu.
Chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi ...
Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi ...
Cầm bông hoa trên tay nước mắt rơi ..
Anh nhớ em !
[ Chắc Ai Đó Sẽ Về! – Sơn Tùng]
Giọng hát vi vu trong tiếng gió, nhẹ nhàng pha chút hương vị của nhớ nhung. Có lẽ hắn cất tiếng hát là lần hiếm hoi, ai nghe được chắc phước lắm!! Giọng của hắn thường ngày lạnh lẽo nhưng sao hôm nay hát lại da diết đến thế? Cả hồn của hắn được đưa vào trong bài hát, một bài hát có lẽ đúng suy tư, tâm trạng của hắn lúc này…
Từ lúc biết mọi chuyện, hắn không còn đến Bar nữa. Gái gú gì cũng không, liếc mắt qua 1 em nào cũng chưa từng. Thay vào đó là tập trung vào công ty. Ba hắn cũng đã đến lúc phải nghĩ dưỡng già, ông đem toàn bộ sự nghiệp giao hết cho đứa con trai duy nhất. Lúc đầu thấy con rượu chè be bét ông cũng lo nhưng giờ thì yên tâm rồi!
Thời gian thấm thoát thoi đưa… Cái tuổi trẻ trâu đến trường cũng đã kết thúc. Năm học kết thúc cũng là lúc hắn, Duy, Thư và mọi người 12 đều ra trường. Cái mà 3 người họ mong đợi là qua tuổi 18 này, đủ quyền công dân là họ sẽ làm ăn, không phải lệ thuộc vào ai nữa. Trong khi 3 người thong thả với bằng đại học đã có thì những đứa cùng trang lứa phải trải qua những năm tháng khổ cực. Chuyên ngành của họ là: Quốc Huy: quản trị kinh doanh; Anh Duy: quản trị kinh doanh; Anh Thư: tài chính ngân hàng và còn có cả nó Bảo Hân: thông dịch viên Việt-Anh và thiết kế trang sức
Hắn đang ra sức tìm nó. Các mối quan hệ quen biết được hắn tận dụng 1 cách triệt để. Mấy người đệ của hắn được điều sang thủ đô nước Anh làm nhiệm vụ, làm cách nào phải điều tra được chỉ 1 ít, 1 ít cũng được tin tức của Bảo Hân
Hắn ở Việt tập trung vào sự nghiệp . Công việc hợp tác của Hoàng Lê cũng khá thuận lợi, cổ phiếu hiện giờ đang ở vị trí cao nhất, xếp sau là tập đoàn Phạm Trương. Đúng là tài giỏi, giám đốc mới vào nghề mà đã lừng danh như vậy.Cũng như mọi ngày, điện thoại vẫn không nhận được số nào từ quốc tế. Hôm nay, hắn có 1 cuộc hẹn kí hợp đồng từ công ty Nguyên Anh. Mọi hôm thì Nguyên Anh chỉ yêu cầu đại diện, lạ thay đợt này phải bắt đích thân giám đốc ra mặt. Hắn đành thuận theo, đúng giờ hẹn tại Bigger – 1 nhà hàng Pháp sang trọng
- Sao lại là cô? – Hắn bỡ ngỡ trước sự xuất hiện của người kí hợp đồng chính là con gái của Nguyên Anh.
- Em thay ba em đến đây! – Cô ta nói bằng giọng như mía lùi. Cô vốn yêu Quốc Huy say đắm nhưng lại không có cơ hội gặp gỡ trò chuyện, nên đành lợi dụng cơ hội này. Quốc Huy: giám đốc trẻ, có tài lại có sắc, bạn gái nghe đồn chứ chưa thấy xuất hiện ( nghĩa là vẫn F.A) quá tiêu chuẩn còn gì!!!
Nói là đi kí hợp đồng mà không hiểu sao cô ả mặc một chiếc váy ngắn trên đầu gối, cổ vuông rộng khuyết ngực. Tóm lại là không được kín đáo tao nhã, trang điểm đậm, môi đỏ chói. Ý đồ có lẽ là quyến rũ hắn
- Kí hợp đồng nhanh về - Hắn lạnh lùng
- Ở lại tâm sự với em tí đã anh! – Cô ta lả lướt
- Hủy hợp đồng! – Câu nói ngắn gọn của hắn và sau đó hắn đứng dậy
- Anh…anh. Em có gì không tốt. Với lại hủy hợp đồng tiền bồi thường đâu nhỏ
- Lớn nhỏ gì cũng hủy. Nói với ba cô đừng giở trò này nữa – Hắn bỏ đi một mạch
Còn lại mình cô ta ở đó. Cô ta không hiểu sao bao nhiêu người yêu cô, say sưa vì cô mà sao anh ta lại không? Nghe đồn thì anh ấy yêu 1 người con gái say đắm quả thật đúng – Cô ả thất vọng tràn trề
Hắn vừa ngồi lên chiếc Lamborghini đời mới thì điện thoại đổ chuông. Là số ngoại quốc, hắn vội vàng nhấc máy
- Nghe
[ Anh ơi, có phải người yêu của anh tên Hân không ạ?] – Tiếng 1 thằng đàn em
- Ừ! Tìm ra sao? – Hắn có vẻ vui mừng
[ 19t, phải không anh?]
- Ừ, nói nhanh. Tìm thấy cô ấy chưa?
[ Dạ chưa]
- Vậy sao gọi cho tao?
[ Em nghe y tá ở 1 bệnh viện nói một vài thông tin!]
- Thông tin gì?
[ Tuần trước có 1 cô gái 19t, quốc tịch Việt Nam, bị viêm màng não, hình như tên Hân, phẫu thuật tại đây!]
- Thành công phải không?
[ Anh phải bình tĩnh]
- Nói
[ Rủi ro xảy ra, cô ấy qua đời rồi ạ!]
Hắn nghe thấy, rụng rời tay chân, thả cả chiếc Smart Phone xuống, từng giọt nước mắt cũng vì thế mà rơi…
Người mà hắn yêu mất rồi ư? Hắn phấn đấu sự nghiệp là vì nguyên nhân gì? Tại sao ông trời lại bất công như vậy? . Hắn phóng xe, lại đến mộ mẹ. Đến nơi đây anh như trong lòng mẹ, tâm sự với mẹ và được mẹ an ủi… Nơi đây bình yên hơn…