Tử Sở Tuyên:"Tôi cũng chỉ là nói sự thật mà thôi!"
Tử Sở Tuyên nhún vai nói.
Lúc đầu bảo sao nghe tên cứ thấy quen quen, hóa là chính là con trai Phan Tướng Quân.
Trong đầu thoáng hiện lên ký ức trước kia, lục lọi những thông tin liên quan tới Phan Việt Vân cùng Phan Gia.
Phan Việt Vân, cái tên này khi nhắc tới, điều đầu tiên mọi người nghĩ về hắn chính là: Một tên muốn trở thành người bảo vệ bách tính giống như người cha đã anh dũng chiến đấu hi sinh bảo vệ bờ cõi Lăng Huyên khỏi giặc xâm lược.
Đã có không ít lần Phan Việt Vân viết tấu lên cho cô muốn cô sắc phong hắn trở thành một chức vụ gì đó trong quân đội nhưng đều bị cô từ chối.
Tử Sở Tuyên thân là một Hoàng Đế, hiểu được muốn đất nước trở nên mạnh hơn tất cần phải có người tài.
Cô không thể nào để cho một tên không có năng lực mang quân đánh trận được cho dù đó có là ai đi chăng nữa.
Vì thế cô đã đề nghị nếu hắn có thể thông qua khảo nghiệm cô liền chấp thuận cho hắn chức đội trưởng cận vệ hoàng thất.
Cô còn nhớ lần cuối hai người gặp mặt, hắn đã nói.
"Bệ Hạ yên tâm, ta nhất định sẽ trở thành đội trưởng đội cận vệ.
Từ giờ đó chính là ước mơ của ta!"
Từ ngày hôm đó trở đi, ai cũng biết chuyện đó.
Và từ sự việc của Phan Việt Vân, Tử Sở Tuyên bỗng nhận ra một điều.
Truyện Sắc
Không phải cha mẹ giỏi cái gì con cái cũng giỏi cái đấy!
Bằng chứng là Phan Việt Vân bị loại ngay từ vòng đầu tiên, không phải một lần mà tới tận tám lần.
Vậy mà vẫn kiên trì tiếp tục.
Thật sự mà nói, bội phục tính kiên trì này của Phan Việt Vân!
Đến một ngày, cô bỗng nhận được tin Phan Việt Vân bị ám sát.
Chỉ là thật không ngờ, linh hồn hắn lại chạy tới thế giới này.
Khoan đã!
Phan Việt Vân nói, anh ta tới thế giới này đã 26 năm, mà cô chỉ mới tới có gần 1 tháng.
Cô nhớ thời gian chết của anh chỉ cách đây có 3 năm mà thôi.
Vậy là sao?
"Này, cô còn chưa nói cho tôi biết cô là ai!"
Phan Việt Vân đem Tử Sở Tuyên kéo ra khỏi dòng suy nghĩ.
Thực ra thì cô vẫn đang phân vân không biết có nên nói thật với anh ta hay không.
"Anh vẫn là không nên biết thì hơn!"
"Cái gì mà không nên biết thì hơn! Ở cái thế giới này, khó khăn lắm mới gặp đồng hương, chúng ta nên thành thật với nhau!"
"Anh thật sự muốn biết?"
"Đương nhiên! Cô lòng vòng quá đấy!"
Trên người cô gái này mang khí chất cao quý, chắc là Tiểu Thư danh gia vọng tộc nào đó!
"Tên tôi là...Tử Sở Tuyên!"
"Thì ra tên cô là Tử...Tử...Tử...Cô nói cô tên gì cơ?"
"Tử Sở Tuyên!"
Tử Sở Tuyên chậm rãi nói.
Phan Việt Vân lúc đầu cứ nghĩ bản thân bị lãng tai dẫn đến nghe nhầm, nhưng khi nghe Tử Sở Tuyên nói lại lần nữa cùng với ánh mắt chắc chắn của cô, Phan Việt Vân không biết nên khóc hay nên cười.
"Ngự Thiên Đế Tử Sở Tuyên!"
Ai có thể nố cho anh biết tại sao Ngự Thiên Đế cũng tới nơi này được hay không.
Hơn nữa còn xuyên đến thân xác của Minh Nhạc Y, trở thành Tịch thiếu phu nhân?
Không lẽ, Tử Sở Tuyên cũng giống như anh,bị người ta ám sát chết rồi tới được đây?
Nhưng mà ai có bản lĩnh lớn như vậy giết được Tử Sở Tuyên?
"Không phải rất muốn biết tôi là ai sao?"
Tử Sở Tuyên sao không nhìn được ra Phan Việt Vân đang nghĩ cái gì.
Khóe miệng cười lạnh, ánh mắt bỗng trở lên sắc lạnh nhìn Phan Việt Vân.
Phan Việt Vân giật mình.
Lúc này mới dám chắc chắn thân phận của đối phương.
Giống! Thật sự rất giống!.