Edit: Quýt
Beta: Amin, Maria
–
4
Mặt tôi không thể hiện cảm xúc gì, nhân cơ hội anh không chú ý muốn rút tay đang bị anh nắm về.
Đúng như tôi dự đoán, đôi bàn tay to với những khớp xương rõ ràng kia gần như trong nháy mắt lại đặt lên trên đùi tôi, hơi ngứa ngáy cũng hơi run rẩy.
Tần Sở tốt lắm, trình độ mặt dày của mày lại lên một tầm cao mới rồi!
“Mẹ kiếp!”
Sắc mặt của ba người ở đối diện càng lúc càng đặc sắc, ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên làm cho bầu không khí thêm mấy phần u ám đáng sợ.
Tôi cho bọn họ đủ thời gian để khiếp sợ, thậm chí còn đủ để chiêm ngưỡng mới giả bộ bình tĩnh mở miệng:
“Sờ đủ chưa?”
Cố Duy liên tiếp bị dọa sợ cuối cùng cũng phản ứng lại, buông tay tôi ra.
Cùng lúc đó, một cái túi tote màu đen được ném lên đùi tôi, che chỗ da thịt đang bị hở lại.
Đôi mắt thường ngày luôn mang theo sự hờ hững của anh nhìn sang, những tia sáng đỏ phát ra từ vách tường phía sau phòng chiếu phim rọi vào trong mắt anh, tựa như hai ngọn lửa đang nhảy múa.
Ngọn lửa trong lòng tôi như bị đôi mắt đen, hẹp dài kia khơi dậy, còn có khả năng cháy lan ra khắp người.
Tôi thích Cố Duy.
Nhưng mà tôi không thể để cho anh biết.
5
Tôi cụp mắt giấu đi tất cả cảm xúc của mình, đứng lên muốn rời đi nhưng tay phải lại bị Cố Duy giữ chặt.
Tôi cố nhịn cười, giả vờ như không quan tâm nói:
“Cậu muốn làm gì?”
Hiển nhiên là Cố Duy cũng rất bối rối, nhíu mày.
Xương mày của anh vốn đã cao, hơi nhíu lại làm cho hốc mắt trông sâu hơn, không hiểu sao lại mang đến vài phần áp bức.
Trần Mộ phía đối diện lại không có mắt nhìn, kêu lên:
“Anh Duy, đây có phải là chị dâu không?”
Tuy rằng ngoài miệng cậu ta đặt câu hỏi, nhưng vẻ mặt lại chắc chắn như ván đã đóng thuyền.
Mấy người khác cũng kêu lên phụ họa:
“Đúng vậy, anh giấu bọn em bao lâu rồi? Không giới thiệu cho anh em một tiếng à?”
Nếu không phải hôm nay là ngày làm việc, trong này chỉ có mỗi chúng tôi thì với cường độ âm thanh này nói không chừng còn không tránh được việc bị đánh một trận.
Tôi giả vờ cố giằng tay ra, tâm trạng lại đang rất tốt.
Thằng nhóc này, không ngờ cũng có ngày anh giữ tôi lại!
Hiển nhiên Cố Duy lúc này đang hơi nóng lòng.
Anh ngước mắt nhìn lướt qua mấy người trước mặt một cái, trong ánh mắt hình như còn mang theo sự lạnh lẽo.
Không hổ danh là đại ca trường, tính đe dọa không hề bình thường.
Nhóm mấy người Trần Mộ lập tức im thin thít.
Tôi lạnh lùng nhìn anh đang đấu tranh nội tâm dữ dội, cố gắng nhịn cười.
Cố Duy lại nắm chặt lấy tay tôi, cuối cùng quyết định:
“Đây là bạn gái của tôi.”
6
Nói thật, chuyện hôm nay như là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, còn là bánh nhân gạch cua nữa chứ.
Vì để theo dõi hành tung của người nào đó, tôi đã phải lắt léo, móc nối thông qua bảy, tám mối quan hệ.
Đương nhiên tôi đã biết từ trước là hôm nay bọn họ đi bốn người, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Cố Duy không ngồi cạnh mình.
Tôi thậm chí còn chuẩn bị cả bỏng ngô, lên kế hoạch ngồi đằng sau anh để mượn mấy cảnh kinh dị của phim rồi biến nó thành một tình tiết drama vô tình đổ bắp rang lên người anh.
Ai ngờ được là trời lại ban cho tôi cơ hội như thế.
Cố Duy ngồi một mình, tôi có thể ngồi bên cạnh anh.
Thậm chí anh vì sợ ma mà còn nắm lấy tay tôi.
Bây giờ, anh vì bảo vệ thể diện của mình nên phải tuyên bố tôi là bạn gái của anh.
Tôi không dấu vết ngẩng đầu nhìn bầu trời bị trần rạp chiếu phim che khuất.
“Cảm ơn ông trời đã ưu ái, tín nữ xin nguyện cả đời ăn chay mặn kết hợp để báo đáp ơn cái bánh mà người ban.”
Nhưng… Thời đại này muốn bắt được trái tim của đàn ông thì sao có thể không dùng chút thủ đoạn được chứ?
Nhất là loại chuẩn men nhưng lại sợ con gái như Cố Duy.
Tôi ngay lập tức quay người lại.
“Tôi với cậu ấy không phải…”
Miệng tôi bị người trước mặt dùng hai ngón tay mang theo hơi lạnh kẹp lại, kẹp thành cái mỏ vịt luôn.
Người cũng bị anh nhấc lên, xách ra xa ba người kia.
Cảm giác mạnh mẽ chết tiệt này (chênh lệch chiều cao)!
Chiều cao 1m71 của tôi được coi là cao so với con gái, nhưng trước mặt Cố Duy 1m90, tôi vẫn nhỏ bé đến đáng thương.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao cậu lại nói lung tung như vậy? Ai là bạn gái của cậu chứ?”
Tôi cố ý nói chậm lại, để cho lời nói như tràn đầy sự chỉ trích kết hợp cùng với giọng nói hơi mềm mại của tôi, mang đến cảm giác như đang làm nũng.
Cố Duy vẫn nhíu mày như cũ, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa, đốm đỏ trên điếu thuốc lập lòe trong bóng tối.
Tất nhiên tôi biết anh đang nghĩ gì.
Nhìn tình hình vừa rồi, chuyện anh sợ ma chắc chắn bọn Trần Mộ không biết.
Cũng đúng, với tính cách lắm mồm kia của Trần Mộ, nếu cậu ta mà biết thì chưa đầy 24 tiếng tin tức này đã lan truyền khắp đại học T hai lần rồi.
Nếu anh không muốn người khác biết chuyện này, vậy thì chẳng phải tôi đang nắm lợi thế trong tay à?
Ba mươi sáu kế trong tình yêu giống như một trò chơi vậy ~
Đưa lợi thế này cho tôi giống như là đưa bàn tay vàng cho tôi vậy!
Tâm trạng tôi rất vui vẻ.