8.
Giờ nghỉ trưa, Trần Tưởng bỗng chạy đến bên bàn làm việc của tôi, cúi đầu nhét cho tôi một cốc trà sữa.
Tôi ngờ vực: “Đây là gì?”
Cậu ấy ngại ngùng: “Hại chị bị sếp phê bình một mình, em rất áy náy.”
Tôi bị vẻ mặt của cậu ấy chọc cho buồn cười.
“Có gì đâu chứ. Thật ra anh ấy không phê bình tôi.”
Trần Tưởng nghiêm túc nhìn tôi: “Chị Lương, chị không cần an ủi…”
Cậu ấy còn chưa nói xong, một giọng nói chẳng có chút tình cảm nào đã truyền đến từ phía sau.
“Ngày nào phòng nhân sự của cô cậu cũng rảnh thế à?”
Là Phó Duật An chẳng biết đã đi đến cửa tự bao giờ.
Anh nhìn tôi với vẻ mặt không vui.
Tôi chống nạnh: “Bây giờ không phải giờ nghỉ sao?”
Anh bỗng câm nín, khoanh tay quanh quẩn ngoài cửa mấy vòng rồi bỏ đi.
Đến chiều, sau khi bị gọi ra ngoài một chuyến, Trần Tưởng hí hửng quay về thu dọn đồ đạc.
Tôi thấy lạ: “Cậu đi đâu thế?”
Trên mặt Trần Tưởng là vẻ kinh ngạc mừng rỡ không thể che giấu.
“Chị Lương, em được nhận làm nhân viên chính thức rồi! Em còn được đến phòng marketing mình thích nhất nữa!”
Tôi: “Hả?”
Ánh mắt Trần Tưởng chứa chan sự cảm kích: “Em nghĩ sếp Phó đáng sợ quá rồi, thật ra anh ấy là một người siêu tốt!”
Là ý của Phó Duật An ư?
Vậy thì hình như tôi đoán được lý do cậu ấy tự dưng được vào làm chính thức rồi.
Trần Tưởng tiếp tục bổ sung: “Tiếc là phòng marketing vẫn ở trên tầng, cách văn phòng này rất xa.”
… Tôi chắc chắn luôn.
Tôi nở nụ cười: “Vậy chúc công việc của cậu càng thêm như ý!”
Cậu ấy: “Cảm ơn chị Lương!”
Sau khi Trần Tưởng rời đi, tôi suy tính kĩ càng.
Xét từ hàng loạt biểu hiện bất thường của Phó Duật An vào hôm nay, chắc chắn anh đã ghen rồi.
Chỉ cần đẩy nhẹ thêm tí nữa…
Tôi bất giác cười thành tiếng.
Sau đó thì bị chị Châu huých tay.
“Cô ngồi đây cười gì vậy? Sáng nay sếp Phó mắng làm cô phát ngốc luôn rồi à?”
Tôi quay lại hiện thực, chớp mắt:
“Nào có, sếp Phó cũng không hung dữ lắm đâu.”
Chị Châu lập tức chuyển sang vẻ mặt kinh hoàng.
“Tê Nguyệt, chẳng lẽ cuối cùng... cô vẫn phải lòng sếp Phó ư? Như thế không được đâu!”
Tôi che mặt: “Ôi chao, chị nói linh tinh gì vậy!”