5.
Dưới hầm để xe.
Phó Duật An muốn chở tôi về nhà.
Tôi vẫn đang tức tối vì hành động khi nãy của anh, nghển cổ kiên quyết từ chối.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Em không vui à?”
Tôi tiếp tục nghển cổ lên.
“Không.”
Anh vươn tay túm lấy cánh tay tôi, dẫn tôi vào một chỗ tối.
“Không muốn để họ biết em à?”
Tôi hé miệng, nhưng bỗng không biết nên nói gì.
Đây chẳng phải chuyện rõ như ban ngày sao!
Anh thấy động tác của tôi, khóe miệng cong lên một góc nhỏ đến nỗi không thể phát giác.
“Em không muốn thì không nói.”
Tôi thấy hơi bất ngờ, không nhịn được mà buột miệng:
“Anh không thèm hỏi tại sao luôn à?”
Anh quay người mở cửa xe: “Hỏi thì có thể khiến em đổi ý ư?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Anh vịn tay lên khung xe, nhét tôi vào ghế phụ.
“Vậy thì không quan trọng.”
Tôi ngây ngốc ngồi vào ghế phụ, anh đã thuần thục đóng cửa xe, tự đi về ghế lái.
Nhìn một loạt động tác lưu loát của Phó Duật An, không hiểu sao tôi lại thấy hơi áy náy.
Thế này có vẻ như tôi rất không chân thành với anh.
Nhưng tôi cũng đâu thể nói thẳng rằng “em muốn từ từ vun đắp tình cảm với anh, nên tốt nhất là giữ bí mật” cơ chứ?
Tôi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quay qua, nghiêm túc nói với anh: “Nếu anh có gì thắc mắc thì có thể hỏi thẳng em, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng.”
Dù chưa chắc tôi sẽ nói thật, nhưng thỉnh thoảng lấy lệ với anh thì không thành vấn đề.
Bàn tay cầm vô lăng siết mạnh, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay trắng nõn của anh.
Anh quay đầu sang: “Thật ư?”
Để bày tỏ thành ý, tôi ra sức gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Anh nắm chặt tay, cúi đầu băn khoăn một hồi lâu, sau đó cắn răng, dường như vô cùng quyết tâm, giọng điệu có vẻ dè dặt.
“Thế sao em chê anh không đẹp, còn muốn sinh con với anh?”
Lần này tôi nghẹn lời thật.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
… Anh thật sự để tâm đến lời ấy, thậm chí còn vì vậy mà đau đáu suốt cả ngày ư?
Tôi dở khóc dở cười nhìn anh:
“Em nói vậy để đối phó với chị Châu thôi. Không chị ấy lại hiểu lầm là em có suy nghĩ không nên có với chậu đã có hoa mất.
Sau đó tôi mượn men rượu làm càn, vươn tay ra nhéo mặt anh.
“Vả lại em đánh giá rất cao lực sát thương của gương mặt chồng em đấy.”
Dưới ánh đèn leo lắt của hầm xe, dường như tôi thấy mang tai Phó Duật An ửng đỏ một cách đáng ngờ.
Anh ngượng ngùng nghiêng mặt đi, chẳng nói lời nào, luống ca luống cuống kéo đai an toàn, sau đó nổ máy, khởi động xe.
Xe ra khỏi chỗ tối trong hầm xe, nhờ ánh đèn ở lối ra, tôi thấy rõ mồn một, rằng tai của người đàn ông này thật sự đỏ au!
Thế hóa ra chiêu này có tác dụng với Phó Duật An ư?