Tôi không quá để tâm đến lời của chị Châu, luôn ghi nhớ mục đích mình đến công ty.
Nhân lúc trốn việc, tôi chuồn khỏi văn phòng, định tình cờ chạm mặt Phó Duật An.
Nhưng anh không cho tôi cơ hội ấy.
Tôi lảng vảng hết lượt này đến lượt khác, mà chẳng thấy nổi một sợi tóc của anh.
Thông tin duy nhất liên quan đến anh, cũng là vô tình nghe người ta bàn luận khi đi ngang văn phòng chủ tịch:
“Hình như hôm nay tâm trạng sếp Phó không tốt lắm.”
“Đúng vậy, cũng không biết ai chọc anh ấy nữa. Người gánh chịu tất cả là tôi! Hôm nay chỉ riêng vụ cà phê thôi, anh ấy cứ bảo chua quá chua quá, tôi phải pha đi pha lại ba lần đấy!”
“Ha ha, thế thì đã là gì chứ! Tôi phải chạy lên chạy xuống nộp tài liệu những bảy lần, in giấy tờ tận 18 lượt đây!”
Tôi nghi hoặc.
Rõ ràng lúc sáng thức dậy vẫn bình thường mà.
Chẳng lẽ do tôi nói anh ấy không đẹp trai thật ư?
Tôi suy đi nghĩ lại, dứt khoát trốn vào cầu thang gọi điện thoại cho bạn thân.
Nghe tôi nói xong, cô nàng không giúp tôi nghĩ xem phải giải thích ra sao mà lại sửng sốt: “Cậu sẵn lòng đi làm công ăn lương vì chồng ư?”
Tôi thở dài: “Chứ mình còn cách gì nữa đây?”
Cô nàng rất bất lực: “Cậu ngốc à? Hai người đã lấy nhau rồi, muốn thân mật hơn thì cứ nói thẳng với anh ấy rằng cậu muốn có một đứa con là được mà.”
Tôi bỗng ngớ người, mặt dần nóng ran.
Đây là chuyện tôi chưa từng nghĩ đến, bị bạn thân nói toạc ra như vậy cũng thấy hơi thẹn thùng.
“Nhưng… nhưng bọn mình vẫn chưa…”
Bạn thân khó mà tin được: “Không phải chứ? Các cậu đã lấy nhau nửa năm rồi đấy!”
Tôi chợt không biết phải giải thích với cô nàng ra sao.
Tuy tôi và Phó Duật An vẫn luôn ngủ cùng giường, nhưng thật sự chưa từng đi quá giới hạn.
Không thì việc gì tôi phải theo đến tận công ty cơ chứ?
Bạn thân đau đớn một hồi lâu: "Hôm nay cậu hãy nói chuyện này với anh ấy, nếu anh ấy vẫn không phản ứng thì cậu dẫn anh ấy đi khám Nam khoa đi, chắc chắn có vấn đề gì đó rồi."
Tôi đỏ mặt cúp máy.
Quay đầu lại mới nhận ra Phó Duật An đang đứng sau tôi.
"Trốn ở đây làm gì vậy?"
Tôi cố gắng để mình trông có vẻ nghiêm túc.
"Chúng ta sinh con nhé?"
Thân hình anh thoáng lảo đảo, tựa như không đứng vững.
“Gì cơ?”
Tôi lặp lại: “Sinh một đứa con đi.”
Anh ho khù khụ, suýt thì sặc: “... Em nghiêm túc à?”
Tôi ra sức gật đầu.
Anh mím chặt môi, quay người bỏ đi.
Tôi lặng câm.
… Chẳng lẽ phải dẫn anh đi khám Nam khoa thật ư?