1.
Tôi và Phó Duật An lấy nhau, hoàn toàn là kết hôn thương mại.
Vốn dĩ tôi rất ghét hôn nhân sắp đặt kiểu này.
Nhưng sau khi thấy anh trong bữa tiệc gia đình, tôi bỗng cảm thấy hôn nhân sắp đặt chẳng có gì là không tốt cả.
Có lẽ điều không tốt duy nhất chính là tôi phải giả vờ rằng mình đến vì chuyện hợp tác.
Thế nên kết hôn nửa năm, tôi và Phó Duật An vẫn không có tí tiến triển thực tế nào.
Tôi rất phiền não vì chuyện này.
Rõ ràng sau khi tắm xong anh thường không thích mặc áo, để lộ cơ bụng sáu múi rắn rỏi đi tới đi lui, tôi lại chỉ có thể tao nhã nhìn anh xa dần.
Nhịn gì thì nhịn chứ nhất quyết không thể nhịn chuyện này!
Sau khi gọi điện thoại kể khổ với mẹ, một ngày sau tôi được sắp xếp vào công ty của Phó Duật An.
Nói bằng lời của bà thì: như vậy mới có thể mưa dầm thấm đất.
Sau khi báo tin này cho phó Duật An biết, anh không có phản ứng gì cả, chỉ bưng tách trà bên tay lên nhấp một ngụm: “Anh không có ý kiến.”
Tôi được đằng chân lân đằng đầu: “Vậy em có thể ở gần anh một chút không?”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.
“Tốt nhất là đừng.”
Tuy tính tình Phó Duật An rất lạnh nhạt, nhưng rất ít khi từ chối yêu cầu của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh thốt ra chữ “không”.
Tôi bất giác rũ mắt: “Ừ.”
Không biết anh chạm phải chốt gì, tiếng tài liệu trên bàn thi nhau rơi xuống truyền đến.
Khi tôi nhìn qua đó một lần nữa, anh mím chặt môi, tỏ vẻ đấu tranh dữ dội:
“Nhưng nếu em muốn thì anh không có ý kiến.”