Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hà Tuấn Thành ôm eo Trầm Mộng Kỳ: "A, tiểu yêu tinh này, mê hoặc thằng ngu Diệp Mộ Phàm kia đến thần hồn điên đảo, em nói cái gì gã ta liền làm cái đó!"
Nghe vậy, Trầm Mộng Kỳ hơi cong môi, vẻ mặt lộ ra vẻ đắc ý, Diệp Mộ Phàm quả thật một lòng với cô ta.
Cô ta tin nếu mình bảo Diệp Mộ Phàm đi tìm đường chết, anh ta cũng sẽ không do dự mà làm theo.
"Ha ha, Diệp Mộ Phàm đó không tự soi mình dưới nướƈ ŧıểυ thử xem, còn nghĩ em yêu gã ta thắm thiết!" Hà Tuấn Thành lạnh giọng cười.
Còn không đợi Trầm Mộng Kỳ đáp, Hà Tuấn Thành đã sờ đến trước ngực cô ta, Trầm Mộng Kỳ yêu kiều phát ra một tiếng rên nhỏ, sắc mặt ửng đỏ.
"Tên Diệp Mộ Phàm đó si tình với em như thế, không phải em... cho gã nếm thử thứ ngon ngọt gì đó rồi chứ?"
"Anh... nói bậy gì đó..." Trầm Mộng Kỳ giận dữ, "Em sao lại... sao lại coi trọng... cái loại hèn mạt như Diệp Mộ Phàm, cả tay của em... anh ta cũng chưa từng chạm vào..."
"Thật sao?" Trong khi nói chuyện, tay phải của Hà Tuấn Thành đã luồng vào cổ áo của Trầm Mộng Kỳ, thô bạo sờ nắn.
"Dĩ nhiên! Mỗi ngày đều thấy khuôn mặt kia... Em sắp ói tới nơi rồi... Em còn không phải vì anh hay sao... Thiên phú tạo hình của anh ta... quả thật không tệ. Nhưng tất cả, hiện giờ, đều là của anh rồi..." Thần hình của Trầm Mộng Kỳ không tự chủ được mà nhích lại gần Hà Tuấn Thành.
Hà Tuấn Thành lộ vẻ khinh thường: "Loại phế vật như Diệp Mộ Phàm có thể vì anh làm việc là phúc khí gã tu được mấy đời, vì để báo đáp gã, anh cũng chỉ có thể hầu hạ cô gái gã yêu thật tốt mà thôi..."
"Ghét ghê!" Trầm Mộng Kỳ nhéo cổ của Hà Tuấn Thành.
.....
Đêm khuya.
Diệp Mộ Phàm làm xong, đang chuẩn bị xuống lầu, lúc đi ngang qua khu làm việc lại phát hiện văn phòng của Trầm Mộng Kỳ còn sáng đèn.
Diệp Mộ Phàm bước đến, gõ cửa: "Mộng Kỳ, đã trễ vậy rồi sao em còn chưa về?"
Khuôn mặt Trầm Mộng Kỳ lộ vẻ mệt mỏi: "Em còn chút việc chưa xử lý xong."
"Đây là?" Diệp Mộ Phàm nhìn sang chồng tài liệu trên bàn, "Hạng mục Hoa Quang?"
"Đúng vậy, anh cũng biết hạng mục đầu tư này rất quan trọng với Trầm gia rồi đấy, nếu lần này bỏ lỡ sợ rằng rất khó lại có cơ hội tốt như vậy."
"Anh đã nhìn qua các công ty tham gia đấu thầu rồi, việc Trầm gia lấy được hạng mục này cũng không phải vấn đề gì lớn." Diệp Mộ Phàm mở miệng.
Sắc mặt Trầm Mộng Kỳ hơi ngưng trọng: "Các nhà Hoa Vũ, Hưng Đạt và Phương thị quả thật không bằng chúng ta, chỉ là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của chúng ta hiện giờ là tập đoàn Diệp thị."
Diệp Mộ Phàm cảm thấy hơi ngoài ý muốn: "Cái gì? Diệp thị cũng tham dự?"
"Đúng vậy, em cũng vừa mới biết thôi, bây giờ các hạng mục khác đều ổn cả, chỉ còn phần giá cả thôi, nếu có thể biết được giá đấu thầu của đối phương..."
Trầm Mộng Kỳ nói nửa chừng thì lắc đầu, thở dài: "Nhưng giá đấu thầu của đối phương sao có thể dễ dàng đoán được như vậy, vì hạng mục này, Trầm gia đã tốn không ít công sức, chỉ sợ vẫn thua Diệp gia..."
Nhìn quầng thâm mắt của Trầm Mộng Kỳ, Diệp Mộ Phàm đau lòng nói: "Em đừng phiền lòng, anh sẽ giúp em hỏi thăm."
"Anh Mộ Phàm, cảm ơn anh, em không sao, tuy rằng khả năng của em không làm được trò trống gì, nhưng em hi vọng có thể giúp ba nhiều nhất có thể..." Trầm Mộng Kỳ vừa nói vừa muốn đứng dậy lấy tư liệu trên kệ sách.