Phòng mở, Tạ Vân Trì đang ung dung đứng ở ngoài cửa.
Thời Thần mím môi: “Em không muốn đi.”
“OK,” Trái lại Tạ Vân Trì không nói gì thêm, trả lời nhanh gọn, thậm chí đã chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng trước khi đi lại quay ra nhìn Thời Thần, ra vẻ thuận miệng “À mà Thần Thần này, hai ngày trước anh đi mua thức ăn với bố mẹ, ở chỗ tính tiền mua cá thấy… “
Tạ Vân Trì khẽ dừng, thấy Thời Thần có vẻ không quan tâm lắm, anh hạ giọng: “Trình Sơ.”
Dứt lời, Tạ Vân Trì xoay người phóng khoáng rời đi: “Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi Thần Thần, nếu muốn ăn món nào với lẩu cứ nhắn tin cho anh.”
Vừa quay đi chuẩn bị xuống lầu, Tạ Vân Trì thầm đếm ngược trong đầu, “Ba, hai,…”
Chưa kịp đếm đến “một” thì anh đã nghe thấy Thời Thần nói nhanh: “Anh ơi! Vừa rồi em nói đùa thôi, em thấy cứ ngồi mãi trong phòng hoài cũng chán quá, đi thôi đi thôi, anh em mình cùng đi mua đồ ăn nha.”
Tạ Vân Trì không nhịn được cười nhưng không vạch trần cái cớ của Thời Thần, gật đầu đáp: “Được thôi, vậy anh chờ em dưới nhà, em chuẩn bị xong rồi chúng ta đi.”
Thời Thần nhanh chóng đóng cửa lại, cảm nhận nhịp tim đập nhanh.
Cô mím môi.
Trình Sơ ở siêu thị thật sao? Liệu lát nữa mình có gặp được Trình Sơ không?
Từ trước đến nay Tạ Vân Trì chưa bao giờ nói dối cô, nói vậy chắc chắn anh đã từng thấy ở siêu thị rồi, là Trình Sơ giúp bố cậu ấy tính tiền ư?
…..
Trong phút chốc, vô số suy nghĩ tràn ngập trong đầu cô.
Thời Thần hơi ghét bản thân nói mãi mà vẫn như nước đổ đầu vịt. Rõ ràng trước lúc trại hè cô còn tự mắng mình là đứa hề, nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Trình Sơ nữa.
Mà bây giờ…
*****
Thời Thần một bên tiện tay lấy đồ không mục đích cho vào xe hàng Tạ Vân Trì đẩy, bên còn lại lơ đãng nhìn xung quanh.
Tạ Vân Trì ngăn Thời Thần định thả gói củ sen thứ ba của một nhãn hiệu khác vào xe đẩy, không biết làm sao: “Thần Thần!”
Thời Thần đáp lại, nhìn củ sen trong tay không chịu thừa nhận: “Dạ anh, dạo này em đang thích ăn củ sen lắm, mua thêm cái này đi. Em muốn ăn thử xem của hãng nào ngon mà.”
Tạ Vân Trì bình tĩnh nhìn Thời Thần.
Ba giây, khi Thời Thần chột dạ sắp không chống đỡ được thì Tạ Vân Trì sờ tóc cô: “Được rồi, để vào xe đi. Muốn ăn cá không? Chúng ta đi mua ít cá, mua cho em một con cá vừa to béo vừa… bổ não.”
Thời Thần: “……”
Mặc dù không có bằng chứng nhưng cô luôn thấy Tạ Vân Trì đang mắng cô não bị úng…
Xoa đầu mình, Thời Thần chậm rãi đi theo sau lưng Tạ Vân Trì, không dám ngẩng đầu.
Mùi tanh đặc trưng của khu hải sản xông vào mũi, Thời Thần cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mấy phần.
Không hiểu sao cô còn tiến hành cầu nguyện tốt nhất là Trình Sơ không ở đây.
Nếu không, nếu không thì bây giờ cô kéo Tạ Vân Trì đi là hay nhất, dù sao nguyên liệu ăn lẩu đã mua xong gần hết rồi.
Đủ ăn là được, không nhất thiết phải mua cá, mua về cũng chưa chắc ăn hết được.
…Một đống suy nghĩ diễn ra trong đầu, Thời Thần đưa tay lên, ngập ngừng kéo vạt áo Tạ Vân Trì: “Anh ơi…”
Chưa kịp nói hết, Thời Thần vừa ngước mắt lên đã thấy nam sinh ở giữa đám đông.
Rõ ràng khu hải sản nhiều người qua lại, âm thanh ầm ĩ, thậm chí thỉnh thoảng có đám người chen lách qua Thời Thần, đủ loại người ồn ào nhốn nháo ở đây, Thời Thần còn nghe thấy tiếng loa to vang trời bên cạnh: “Giá đặc biệt trong hôm nay, giá đặc biệt trong hôm nay! Cua lông mới niêm yết thị trường…”
Vậy mà cô chỉ cần vừa nhìn đã có thể thấy anh ngay trước mắt.
Không giống với Trình Sơ của ngày diễn ra trại hè đó.
Hôm nay Trình Sơ mặc một chiếc áo phông trắng tinh, bên ngoài choàng một chiếc tạp dề bếp bằng da màu đen, chiếc tạp dề có chút vệt nước đọng lại và vết máu loang lổ, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cậu đang xách một con cá, khéo léo xử lý nó bằng dao.
Dường như không được sạch sẽ gọn gàng nhưng trông vẫn đẹp trai khôi ngô như mọi khi.
Chỉ cần có khuôn mặt và dáng người ở nơi đó, Trình Sơ đã có thể thu hút rất nhiều sự chú ý.
Giống như bây giờ, xung quanh Trình Sơ có mấy cô gái đang nhìn cậu chăm chú, vừa xem vừa ngượng ngùng thì thầm gì đó, thỉnh thoảng nói tới chỗ nào còn xấu hổ giậm chân.
Trình Sơ coi như không nghe thấy, vẫn cúi đầu nghiêm túc xử lý con cá trong tay.
Đầu óc Thời Thần trống rỗng.
Cuối cùng khi định thần lại, Thời Thần chợt nhận ra không biết từ lúc nào cô đã đi theo Tạ Vân Trì đến khu cá biển tự chọn.
Tạ Vân Trì đang chỉ cho cậu chàng phụ trách bắt cá: “Ừ, con đang vui sướng bơi kia ấy, bơi khỏe như vậy chắc thịt chắc tay lắm, tôi muốn mua về cho em gái ăn bổ não.”
Thậm chí anh còn không quên cười hòa nhã với người bắt cá: “Đầu óc em gái tôi không tốt lắm.”
Thời Thần: “……”
Không gì có thể nghi ngờ về vẻ đẹp của Tạ Vân Trì, đẹp trai thì cũng được thôi, nhưng anh còn đặc biệt thích treo nụ cười dịu dàng trên môi nữa.
Đã lớn thế rồi mà còn thích cười kiểu đấy.
Chàng trai bắt cá sững sờ trước nụ cười của Tạ Vân Trì, sau khi bình tĩnh lại vội dời mắt đi chỗ khác, nhìn về phía Thời Thần sau lưng Tạ Vân Trì đang kéo vạt áo anh như đang phát bệnh si đần.
Đôi mắt anh chàng bắt cá lộ ra vẻ đồng cảm.
Haiz, cô gái này trông xinh đẹp thế mà đầu óc lại không tốt lắm.
Thời Thần: “……”
Thời Thần nhanh chóng quăng vạt áo Tạ Vân Trì đi, vẻ mặt bất mãn: “Anh nói linh tinh cái gì đấy hả Tạ Vân Trì.”
Tạ Vân Trì lại xoa đầu Thời Thần: “Không có gì, đầu óc không tốt thì kệ thôi, anh cũng không ghét bỏ em đâu.”
Thời Thần biết vốn từ thiếu thốn của mình không xứng để tranh luận nhiều với Tạ Vân Trì, cô trừng đôi mắt sáng ngời đầy ý khinh bỉ. Chớp mắt một cái con cá trong tay Trình Sơ đã được giải quyết xong xuôi, đang ngẩng đầu gì nhìn ra đây không biểu cảm, đầu ngón hai đôi tay mang găng da vẫn có máu đọng lại nhỏ giọt.
Trong lòng cô thoáng hoảng hốt.
Khi nhìn kỹ hơn thì Trình Sơ đã thay đổi nét mặt, đi rửa tay ở vòi nước bên cạnh, cầm lấy con cá của vị khách khác tiếp tục cúi đầu làm thịt cá.
Bên này Tạ Vân Trì nhanh chóng chọn xong cá, anh chàng bắt cá đem con cá vẫn còn đang linh động nhảy tanh tách vào túi nilong đưa cho Tạ Vân Trì: “Người anh em, nếu cậu cần mổ nó thì có thể qua đó xử lý.”
Cậu ta đưa tay chỉ về hướng Trình Sơ.
Cảm nhận được cơ thể Thời Thần cứng đờ, Tạ Vân Trì mỉm cười cảm ơn người bắt cá, “thuận miệng” hỏi, “Tay nghề cái cậu mổ cái kia tốt phết nhỉ, cậu ta làm ở đây suốt à?”
“Sao thế được, người ta là sinh viên ưu tú đại học B đấy. Bây giờ không phải đang trong kì nghỉ hè sao, đúng ra thì bố cậu ta phụ trách giết mổ cá ở đây, mà do cậu ấy hiếu thảo, thấy bố làm việc vất vả quá nên đến để gánh nhiệm vụ thay bố.”
Anh chàng bắt cá nói tiếp: “Không chỉ riêng mình tôi nói chứ đẹp trai cũng là một lợi thế đấy, người anh em này mới đến đây được mấy ngày mà tôi đã thấy vài cô gái đi theo cậu ta xin cách liên lạc rồi. Mà tầm mắt đồng chí này cao lắm, ha, không cho ai cả.”
Thời Thần lắc đầu cười.
Không phải là tầm mắt cao, do cậu chỉ thấy được Nhiễm Đinh thôi.
Tạ Vân Trì gật đầu với anh chàng bắt cá rồi đẩy xe đồ đi, xách theo con cá đang nhảy hăng say kia đi về phía Trình Sơ.
“Anh ơi!” Thời Thần nhanh chóng đuổi kịp tóm lấy anh.
Tạ Vân Trì quay đầu cười hỏi ý kiến Thời Thần: “Có muốn mổ cá không?”
Thời Thần nghiến răng nghiến lợi.
“…Mổ.”
Cô chưa bao giờ có thể dối lòng mình.
Dù trại hè vừa rồi bị lời nói của Trình Sơ tổn thương thấu tim song cô vẫn không có cách nào thất vọng hoàn toàn với Trình Sơ.
Bằng không sao hôm nay vừa nghe đến cái tên “Trình Sơ” cô lại chẳng ngó ngàng gì mà đi theo Tạ Vân Trì đến siêu thị chứ?
Gần trưa, vẫn có khá nhiều người mua cá.
Xem Trình Sơ giải quyết ba con cá xong Tạ Vân Trì mới xếp hàng.
Trình Sơ không ngẩng đầu nhận lấy con cá từ tay Tạ Vân Trì, mở túi nilong ra, con cá như kiện tướng bơi lội, lập tức nhảy vọt khỏi túi.
Dường như Trình Sơ đã sớm chuẩn bị kỹ, không cho con cá có thời gian chạy thoát, một tiếng đập vang lên, cậu dùng sống dao khiến con cá ngất đi.
Tay trái giữ cá, tay phải cầm dao cạo vảy.
Thời Thần nhìn đến mức ngây người.
Trước nay cô đều là người thừa trong bếp, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh mổ cá trực tiếp.
Quả nhiên, đã là kẻ mạnh thì ở đâu cũng mạnh.
Tạ Vân Trì cười với Thời Thần: “Em ở đây đợi chế biến xong cá nhé Thần Thần, anh đi mua mấy thứ khác.”
Thời Thần vô thức gật đầu.
Khi đang ngây người nhìn đôi bàn tay như có ma lực của Trình Sơ, Thời Thần nghe thấy giọng nói Trình Sơ trầm thấp.
“Rõ ràng đã vượt qua trại hè của Quang Hoa rồi, sao cậu lại từ chối offer của Quang Hoa?”
Thật lâu sau, Thời Thần mới nhận ra Trình Sơ đang nói chuyện với mình.
Cô cúi đầu.
“Không thích Quang Hoa.”
“Ha,” Trình Sơ bật cười, “Thời Thần cậu đúng là chẳng khác gì mấy năm trước, tư tưởng lúc nào cũng chỉ có mình thích hay không.”
Không đợi Thời Thần nói, cuối cùng Trình Sơ ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Nếu cậu không thích còn tham gia trại hè Quang Hoa làm gì? Cậu có biết đằng sau danh sách này là gì không?”
Thời Thần nghẹn lời.
Lại là cái tâm trạng chua xót quen thuộc đó.
Cô cắn răng.
Ngẩng đầu nhìn Trình Sơ: “Tôi không biết, tại sao tôi phải biết? Tôi muốn tham gia thì tham gia, không thích thì từ chối, chuyện này liên quan thì gì đến cậu?”
Trình Sơ nhìn vào mắt Thời Thần.
Đương nhiên là có liên quan.
Một lúc lâu sau, cậu cúi đầu tiếp tục xử lý con cá trong tay.
Thời Thần không nhìn rõ biểu cảm của Trình Sơ, chỉ nghe được giọng nói kiềm nén của cậu ta.
“Thời Thần, cậu thật ích kỷ.”
……
Cậu mới ích kỷ.
Cả nhà cậu đều ích kỷ.
Thời Thần cắn môi, không dám nói lời nào, sợ mình vừa mở miệng ra đã không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Một đôi tay ôm ngang eo Thời Thần, là Tạ Vân Trì quay trở lại với mấy món đồ.
Tựa như anh cảm nhận được tấm lưng hơi đẫm mồ hôi của Thời Thần, nhìn xuống vẻ mặt của Thời Thần, lập tức hiểu ra tình hình hiện tại.
Tạ Vân Trì cầm chiếc túi trong tay đặt lên kệ trước mặt Trình Sơ, giọng nói nhẹ nhàng lễ phép: “Phiền cậu làm nốt con cá này nữa.”
Trình Sơ ngẩng đầu lên nhìn Tạ Vân Trì, trong ánh mắt mang theo chút thù địch.
Tạ Vân Trì vẫn cười dịu dàng như cũ, vô cùng khiêm tốn: “Nhưng mà xử lí xong chúng tôi cũng không cần nữa, hôm nay mua nhiều thứ quá, hai con cá này… cứ coi như là phí cho công sức của cậu nhé.”
Anh gằn từng chữ: “Em, trai, mổ, cá.”
Tác giả có điều muốn nói:Chương sau, chậm nhất là chương sau nữa sẽ viết đến tình tiết trong phần giới thiệu truyện.Cảm ơn địa lôi của các bạn nha!Mọi người tốn kém rồi!Cảm ơn các bạn đã tưới dịch dinh dưỡng nha!Cảm ơn mọi người đã vất vả tưới!Tôi sợ bị mắng lắm…Bày tỏ khủng hoảng nội tâm gòi, hẹn mai gặp lại ~